Saturday, June 30, 2007

Mỹ giữ nguyên lãi suất đồng đôla


Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (FED) vừa thông báo giữ lãi suất đồng USD ở mức 5,2%, bằng đúng mức của một năm trước. Điều này đồng nghĩa với việc người vay tiền tại các ngân hàng vẫn tương đối "dễ thở".

Ảnh: AP.

Sau 2 ngày họp, Chủ tịch FED Ben Bernanke và các cộng sự tại FED đưa ra quyết định giữ nguyên mức 5,2%. Quyết định này đồng nghĩa với việc lãi suất ngân hàng thương mại tại Mỹ, áp dụng với một số loại thẻ tín dụng và các khoản vay, sẽ vẫn là 8,25%.

Nhìn nhận về tình hình kinh tế Mỹ, các quan chức FED cho rằng, các chỉ số cơ bản về lạm phát, ngoại trừ năng lượng và thực phẩm, đã có nhiều tiến triển trong những tháng gần đây.

Ngay sau quyết định của FED, thị trường chứng khoán đã có phản ứng tiêu cực do hy vọng của nhiều nhà đầu tư FED sẽ cắt giảm lãi suất không trở thành hiện thực. Chỉ số công nghiệp Down Jones mất 5,45 điểm, xuống mức 13.422,28.

Cuối tháng 3, Cục Dự trữ Liên bang Mỹ cũng thông báo giữ nguyên lãi suất dù trước đó nhiều người trông đợi FED sẽ hạ lãi suất để đối phó với những dự đoán kinh tế Mỹ sắp bước vào suy thoái.

Theo các quan chức FED, cơ quan này vẫn đang theo dõi chặt chẽ tỷ lệ lạm phát. Hiện mục tiêu của FED là giữ mức tăng trưởng tương đối chậm, miễn là không đến mức dẫn đến suy thoái kinh tế. Kinh tế Mỹ hầu như không tiến triển trong 3 tháng đầu năm với tốc độ tăng trưởng vỏn vẹn 0,7%, mức tăng thấp nhất trong vòng 4 năm qua.

(theo AP)

Sunday, June 24, 2007

Ông vua truyền thông và đường vào Nhà Trắng


Sự kiện Michael Bloomberg bỏ đảng Cộng hòa khiến dư luận xôn xao về khả năng ông sẽ ra tranh cử Tổng thống năm tới với tư cách ứng viên độc lập. Khi đã có một gia tài đồ sộ và từng nếm trải ít nhiều vị ngọt trên chính trường, vị tỷ phú này có thể đang mơ tới chiếc ghế quyền lực số một nước Mỹ.
> Thị trưởng nhận lương 1 USD mỗi năm

Tỷ phú Michael Bloomberg. Ảnh: Reuters.

Giữa lúc các chiến dịch vận động tranh cử Tổng thống năm 2008 của hai đảng Cộng hòa và Dân chủ đang tạm chùng xuống thì tỷ phú truyền thông Michael Bloomberg khiến không khí nóng lên. Ngày 19/6, ông bất ngờ tuyên bố rời đảng Cộng hòa. Bước đi này thổi bùng lên luồng dư luận cho rằng Bloomberg, đang ngồi ghế Thị trưởng New York, có thể sẽ chạy đua vào Nhà Trắng trong cuộc bầu cử sắp tới.

Ông Bloomberg chưa chính thức công bố kế hoạch của mình, nhưng dư luận vẫn cứ râm ran. Thực ra, việc ông trùm New York "thay đổi lập trường" là chuyện chẳng có gì mới. Xuất phát điểm chính trị của ông là một đảng viên Dân chủ. Ấy thế mà vào năm 2001, đùng một cái ông chuyển sang "bên kia chiến tuyến", đầu quân cho Cộng hòa. Nhờ bước đi trên, ông đã giành được ghế thị trưởng của thành phố thịnh vượng nhất nhì thế giới. Và giữa lúc đang trải qua những ngày tháng đẹp tại New York, Bloomberg bất ngờ rời đảng Cộng hòa.

Khi Bloomberg vừa tuyên bố chia tay Cộng hòa, Hãng tin BBC đã đưa ra một khả năng thú vị. Kỳ bầu cử Tổng thống sắp tới có thể là cuộc đua của ba người đến từ New York: bà Hillary Clinton của đảng Dân chủ, ông Rudy Giuliani của Cộng hòa và Michael Bloomberg. Về khả năng này, BBC bình luận: "Ông Rudy Giuliani (người tiền nhiệm của Bloomberg tại New York) sẽ phải lo lắng hơn bà Hillary Clinton nhiều một khi Bloomberg ra tranh cử".

Sức mạnh tiền bạc

Ngài Thị trưởng New York rất giàu. Ông đã giàu có từ trước khi trở thành người đứng đầu New York. Tạp chí Forbes ước tính gia tài của ông lên đến 5,5 tỷ USD, xếp thứ 34 tại Mỹ năm 2006 và thứ 142 trên thế giới vào năm nay.

Michael Bloomberg chính là người đã khai sinh ra Tập đoàn truyền thông Bloomberg L.P vào năm 1981. Hiện nay, Bloomberg là hãng cung cấp tin và dữ liệu số một thế giới trong lĩnh vực kinh tế - tài chính. Tập đoàn đạt doanh thu 4,7 tỷ USD vào năm 2006 và đội ngũ nhân sự có 9.400 người. Hiện ông chủ Bloomberg nắm 72% cổ phần trong tập đoàn này.

Tiền bạc rủng rỉnh mang đến lợi thế chính trị. Và trong kỳ bầu cử tổng thống mà báo giới gọi là "cuộc đua một tỷ USD" vào năm tới, tiền bạc hiển nhiên đóng một vai trò hết sức quan trọng. Nhưng có tiền mà chẳng chịu chi thì cũng bằng không. Thời gian gần đây, thế giới từng chứng kiến sự xuất hiện của một tỷ phú trong hai kỳ bầu cử tổng thống Mỹ năm 1992 và 1996, đó là ông Ross Perot. Giàu có nhưng Perot lại chi rất ít. Về mặt này, Michael Bloomberg khác hẳn. Ngài tỷ phú truyền thông nổi tiếng là người chịu chi. Ông từng chi hơn 150 triệu USD trong hai cuộc chạy đua vào ghế thị trưởng New York các năm 2001 và 2005. Là ứng viên độc lập, Bloomberg cũng không cần phải "đấu vòng loại" như các vị trong đảng Dân chủ và Cộng hòa. Vì thế, ông có thể dồn tiền vào để tung ra những đòn quyết định trong giai đoạn nước rút của kỳ bầu cử Tổng thống sắp tới.

Uy tín chính trị

Không chỉ nhiều tiền, Bloomberg còn có uy tín lớn trên chính trường. Chính thức giữ chức Thị trưởng New York đầu năm 2002, thừa kế gia sản là một thành phố còn đẫm màu tang tóc sau vụ tấn công 11/9/2001, ông nhanh chóng vực lại tinh thần lạc quan ở thành phố sôi động này. Tình hình an ninh và các vấn đề kinh tế, xã hội New York dưới triều đại Bloomberg nhìn chung rất êm ả. Người New York cũng biết điều đó, bằng chứng là tỷ lệ ủng hộ ngài thị trưởng sau 5 năm cầm quyền vẫn ở mức 70%, một con số mà đương kim Tổng thống G.Bush cũng không dám mơ tới.

Sự xuất hiện của Michael Bloomberg vào lúc này mang lại cho ông nhiều lợi thế. Trong khi cuộc đôi co giữa Dân chủ và Cộng hòa có vẻ như đang làm dân Mỹ chán, thì việc một nhân vật độc lập có uy tín như Bloomberg xuất hiện hẳn nhiên thu hút được nhiều sự chú ý. Ngoài việc thay đổi đảng phái chính trị thường xuyên thì Bloomberg vẫn là một người có quan điểm rõ ràng. Ông chống cuộc chiến tại Iraq, ủng hộ quyền lợi của người đồng tính, gia tăng kiểm soát súng và ủng hộ phá thai, những vấn đề mà dân Mỹ rất quan tâm.

Với uy tín lớn trong chính trường và thương trường, Bloomberg đã được tạp chí Time xếp vào danh sách 100 nhân vật có ảnh hưởng nhất thế giới vào năm 2007.

Bloomberg cũng được dân Mỹ thích vì ông có một cuộc sống riêng tư đầy màu sắc, chứ không khô cứng như nhiều nhân vật chính trị khác.

Tỷ phú nhiều người tình

Những người siêu giàu thường có cuộc sống phong phú, Bloomberg cũng vậy. Ông hầu như có đủ mọi thứ mà người ta hằng mơ ước: nhà cửa, xe hơi, trực thăng, áo quần đắt tiền. Nhưng nhìn chung Bloomberg sống giản dị. Ông thường tự lái trực thăng riêng trong những chuyến du ngoạn hoặc công cán. Còn bình thường thì ông đi làm bằng tàu điện ngầm, ngay cả trong những thời điểm có báo động về khủng bố tại New York. Chính lối sống hòa đồng này đã giúp ông gần gũi được với rất nhiều thành phần khác nhau trong xã hội, hệ quả là những chính sách thiết thực ra đời.

Ông Michael Bloomberg và Diana Taylor. Ảnh: newyorksocialdiary.

Cuộc sống riêng của Bloomberg cũng được tô điểm bởi những cuộc tình lãng mạn. Năm 1993, ông ly dị bà vợ Susan Brown sau 19 năm chung sống. Sau đó, Bloomberg đã hẹn hò với nhiều giai nhân, trong đó có siêu sao ca nhạc Diana Ross. Người tình hiện nay của ông là Diana Taylor. Thời gian gần đây, bà Taylor luôn xuất hiện bên ngài thị trưởng với tư cách là "đệ nhất phu nhân không chính thức" của New York.

Giàu có, ngài Bloomberg cũng rất thoải mái trong công tác từ thiện - xã hội. Ông từng tặng cho Đại học Johns Hopkins tới 300 triệu USD. Theo chuyên san Từ thiện của Mỹ, ngài Thị trưởng New York đã tặng hoặc cam kết tặng khoản tiền 138 triệu USD trong năm 2004, 144 triệu USD năm 2005 và 165 triệu USD năm 2006 cho hoạt động từ thiện. Ông là nhà bảo trợ của nhiều quỹ từ thiện - xã hội có uy tín, như Quỹ Vì một thế giới trẻ em không thuốc lá, Quỹ Kiểm soát và ngừa dịch bệnh. Tổ chức Y tế thế giới và Quỹ Phổi thế giới cũng từng nhận tiền tài trợ của ông.

Có nhiều phẩm chất tốt, nhưng lối sống phóng khoáng cũng khiến Bloomberg vài phen lao đao. Ông từng bị kiện về lạm dụng tình dục tại công ty, đại khái là ngài tỷ phú có nói với một nữ nhân viên rằng: "Tôi muốn ôm cô". Ông cũng từng bị chỉ trích vì không điều tra một vụ cáo buộc cưỡng hiếp trong công ty mình.

Một chút này, một chút khác đã làm nên nhân vật Michael Bloomberg hết sức sống động. Nhớ lại trước đây, tỷ phú Ross Perot với ngoại hình không có gì nổi bật, giọng nói the thé và rất keo kiệt cũng đã gom được tới 19% phiếu phổ thông trong kỳ bầu cử năm 1992. Dù không thắng nhưng ngài Perot cũng đã "lấy" đi khá nhiều phiếu của các ứng viên Dân chủ và Cộng hòa. Vì thế, ứng viên độc lập này đã có tác động khá lớn tới kết quả chung cuộc.

Giờ đây, Bloomberg với gia tài đồ sộ hơn, với uy tín trong chính trường lớn hơn và ngoại hình cũng như lối sống sinh động hơn, lại có cả một tập đoàn truyền thông để "làm vũ khí", hoàn toàn có thể thu được kết quả tốt hơn nếu như ra tranh cử tổng thống.

(Theo Thanh Niên)

'Ma xó' moi bí mật doanh nghiệp


Trước cuộc đàm phán với đối tác là quỹ đầu tư nước ngoài, đại diện một doanh nghiệp Việt Nam đã dự trù mức độ thông tin mà quỹ này nắm về mình. Nhưng khi vào cuộc, ông hoàn toàn bất ngờ vì họ biết quá cặn kẽ.

Đối tác nước ngoài này, không những nắm các thông tin cơ bản về lợi nhuận từ 3 năm trước, thị phần ngành, mà còn cặn kẽ đến thị phần từng vùng, nhược điểm sản phẩm, mối quan hệ ban giám đốc... Vị đại diện công ty giật nẩy người khi nhận ra dường như ông đang đàm phán với… một con "ma xó". Ông chép miệng: "Không biết bằng cách nào, quỹ đầu tư nước ngoài biết về mình cặn kẽ đến thế".

Ông S., giám đốc một công ty khác thót tim khi đối tác tương lai nói về đại lý chân rết các vùng của công ty ông rành đến mức họ biết cả hàng tồn kho trong mỗi cửa hàng. "Họ lấy thông tin đầy đủ và chính xác không ngờ. Thật khó có thể giữ bí mật khi họ đã đến trước nhà", ông trầm ngâm.

Bà Lê Hải Liễu, Tổng giám đốc Công ty gỗ Đức Thành, đơn vị vừa nhận 2 triệu USD đầu tư từ tập đoàn đầu tư BankInvest (Đan Mạch) cho biết, hai bên chính thức gặp gỡ và ký kết hợp đồng chỉ trong 3 tháng. Tuy nhiên, cách đây hơn một năm, BankInvest đã đến Việt Nam thăm dò các công ty tư nhân. BankInvest cũng đã điều nghiên và nắm trong tay khá đầy đủ về Đức Thành, để từ lúc gặp chính thức đến khi ký hợp đồng chỉ mất không đầy 3 tháng.

Điều khiến các giám đốc lo lắng là với lợi thế nắm thông tin doanh nghiệp, quỹ đầu tư nước ngoài có thể "ép" giá hoặc gây căng thẳng bất ngờ cho phía doanh nghiệp, khiến việc hợp tác khó thành.

Tuy nhiên, ông H. cho rằng, ông không lo lắng mà càng tự hào, và qua đó thấy được giá trị doanh nghiệp gây dựng. "Chính họ vô tình chỉ cho chúng tôi thấy, tuy hạn chế về tài sản và vốn, nhưng chúng tôi có một tiềm năng khiến họ phải tìm hiểu và mở lời", ông nói.

Hơn nữa, theo một chuyên gia, thay vì cứ khăng khăng giữ lấy cái gọi là "bí mật", doanh nghiệp nên thay đổi thái độ và minh bạch thông tin hơn với đối tác, điều đó khiến các quỹ đầu tư nước ngoài tôn trọng và nâng vị thế đàm phán doanh nghiệp lên.

(Theo Sài Gòn Tiếp Thị)

Monday, June 18, 2007

'Chợ chồm hổm' của người Việt ở Mỹ


Góc chợ Việt
Góc chợ Việt ở New Orleans, Mỹ. Ảnh: Thanh Niên.

Thông thường mọi sự kiện tại Mỹ hoặc các nước ôn đới diễn ra trong nhà vì lý do thời tiết. Việc một cái chợ mang tên "chợ chồm hổm" tồn tại ở ở New Orleans, bang Louisiana, hàng chục năm nay chính là đặc trưng của cộng đồng người Việt ở Mỹ.

Chợ nhóm họp hằng tuần vào sáng thứ bảy trong sân khu chợ Việt Nam trên đường Peltier Blvd và không hề có sạp hoặc bàn để chưng hàng hóa bày bán. Mọi thứ đều bày ra trên mặt đất, được lót bằng giấy hoặc tấm bạt lớn. Người mua kẻ bán, đứng ngồi trao đổi giống y chang các chợ chồm hổm thường thấy ở hai bên đầu cầu hoặc ven vệ đường quốc lộ 1 ở đồng bằng sông Cửu Long nước ta.

Trên đường từ Miami trở về Houston, tôi vừa có dịp đi chợ chồm hổm ở New Orleans ngay phiên họp đầu năm Đinh Hợi vào sáng thứ bảy 24/2. Nghe người quen nói chợ nhóm rất sớm, nhưng hôm tôi đến chợ nhóm trễ. Lý do là bà con đi dự hội chợ xuân Đinh Hợi vào tối thứ sáu và xem chương trình ca nhạc đầu năm đến gần 12 giờ khuya mới về.

Đây có thể xem là hội chợ Tết của người gốc Việt ở Mỹ trễ nhất nhưng lại được tổ chức rất hoành tráng. Lý do năm nay tổ chức lớn như thế - theo lời Đức cha quản hạt - là để mừng dân chúng trong vùng đã "an cư" sau cơn bão Katrina hồi tháng 8/2005. Ở bang Louisiana có nhiều giáo xứ và người gốc Việt có khuynh hướng sống tập trung xung quanh các giáo đường.

Trở lại chợ chồm hổm, người mua kẻ bán ì xèo là vậy, chứ xem ra, chẳng lời lỗ bao nhiêu. Hàng hóa chủ yếu là "cây nhà lá vườn", gồm rau cải, trái cây trồng xung quanh nhà, đồ hải sản của những gia đình có tàu đi biển và nhiều thứ "hầm bà lằng" khác. Một số người chở hàng trên xe hơi của mình rồi bày bán như kiểu "garage sale" vào mùa hè ở Mỹ. Giá cả rẻ hơn nhiều so với các siêu thị, còn hình thức mua bán là "trao tay" và bằng tiền mặt. Nếu quan sát kỹ thì có thể xem đây là một hình thức giao lưu, gặp mặt là chính, nhất là những người lớn tuổi.

Cứ vào cuối tuần là họ có dịp để gặp nhau, xem ai còn ai mất, rồi đàm đạo chuyện con cái, chuyện bà con ở quê nhà. Tiện dịp, chúng tôi đi quan sát hậu quả của trận bão lụt quanh vùng thì nhận thấy khu vực mà cộng đồng người Việt sinh sống đã khôi phục sinh hoạt, trong khi nhiều trung tâm mua bán của người Mỹ gần đó vẫn còn bỏ hoang phế.

Theo lời cô chủ quán cà phê "Chợt Nhớ" nằm trong khu vực chợ thì New Orleans hiện nay đang rất thiếu người. Những công việc thu nhập dưới 500 USD/tuần đều bị "chê". Cô đang tuyển nhân viên chạy bàn, phục vụ mà kiếm không ra. Theo lời cô thì những người phục vụ ở quán cà phê mỗi ngày thu nhập trên 100 USD (tiền công 50, tiền tip trên 50 USD). Những ngành nghề khác như thợ điện, công nhân xây dựng cũng đang thiếu người. Trước đây rất nhiều người Việt làm nghề đánh bắt hải sản, nhưng nay thì làm đủ thứ nghề.

"Anh cứ xem các bảng quảng cáo cần người trên báo thì biết", cô nói thêm. Nhìn cảnh sinh hoạt là biết ngay thu nhập của cộng đồng Việt Nam ở đây khá cao. Cái thiếu, có chăng, là hình ảnh quê hương, nhất là khung cảnh ấm cúng ba ngày Tết. Chính những hoài niệm về quê hương đã được người dân xa xứ cố gắng tái hiện cho đỡ nhớ nhà.

(Theo Thanh Niên)

21 tuổi nhận học bổng tiến sĩ toán Oxford


Phil Trinh (Hoang Phi Trinh), sinh viên gốc Việt 21 tuổi sắp lấy bằng thạc sĩ toán học tại Trường ĐH Carleton (Canada) vừa giành được học bổng tiến sĩ toán học của ĐH Oxford.

Đây là học bổng toàn phần cùng khoản chi phí sinh hoạt tương đương 30.000 USD/năm, một trong các học bổng “hào phóng” nhất của Oxford dành cho các sinh viên lấy bằng tiến sĩ.

Nhận lời mời của ĐH Oxford, Phil Trinh đã bỏ qua 5 học bổng khác của Khối thịnh vượng chung, ĐH Cambridge, ĐH Carleton, Hội đồng nghiên cứu kỹ thuật và khoa học tự nhiên của Canada.

Những kết quả này không khiến thầy giáo của Phil, Dave Amundsen, ngạc nhiên. Ông nói: “Thật không thể tưởng tượng được một sinh viên giành được học bổng Khối thịnh vượng chung lại từ chối nó, tuy nhiên điều này cũng cho thấy tài năng và sức học đặc biệt của Phil”.

Phil Trinh tỏ ra khá khiêm tốn: “Những học bổng tôi đạt được là nhờ chất lượng giảng dạy của Carleton”. Phil cho biết anh cực kỳ say mê toán học, nhưng không phải là “mọt sách”. Từ năm 17 tuổi, anh đã học đàn violon cổ điển tại nhạc viện Conservatoire de musique de Gatineau, ngoài ra còn là một vận động viên điền kinh và thể hình có hạng.

Valerie Daley, quản lý sinh viên Khoa toán học và thống kê ở Carleton thì rất ngạc nhiên: “Chưa tốt nghiệp, GPA (điểm trung bình kết quả học tập) của em là 12.0, nghĩa là em đạt điểm A+ ở mỗi cấp lớp. Cho đến nay tôi chưa từng gặp trường hợp nào như thế”.

Trường Đại học Carleton có chương trình học nhanh dành riêng để những sinh viên tài năng có thể lấy bằng ĐH và thạc sĩ trong 4 năm. Tuy nhiên, Phil Trinh sẽ lấy cả hai bằng này trong 3 năm vào đầu mùa hè này. Và đây là điều chưa từng xảy ra tại ĐH Carleton kể từ khi thành lập đến nay.

Phil Trinh sinh ra tại Gatineau. Bố mẹ cậu là người Việt Nam và rời quê hương năm 1971 để học ĐH và hiện đang sống tại Ottawa, Canada. Trinh chưa dự định sau khi học xong sẽ làm việc tại đâu, nhưng hy vọng trong 3 năm nữa sẽ trở thành giảng viên tại Carleton.

(Theo Tuổi Trẻ/Ottawa Citizen

Đi 'chợ trời' Việt ở Australia


Một góc chợ Laverton. Ảnh: Tuổi Trẻ.
Một góc chợ Laverton. Ảnh: Tuổi Trẻ.

“Chợ trời Laverton” là cách gọi quen thuộc của người Việt về ngôi chợ nằm ở phía tây Melbourne, chỉ họp chợ vào ngày cuối tuần.

Khu chợ này còn được gọi là chợ “second hand” vì trước đây vốn là nơi họp chợ để mua bán những vật dụng đã qua sử dụng. Người ta đem những vật dụng trong nhà mà họ không còn cần đến nữa, hoặc những vật dụng mua lại từ các gia đình giàu có khác rồi đem bán ở chợ trời. Lần hồi, người ta bán luôn những vật dụng mới nguyên như hàng hóa được bày bán trong các cửa tiệm nhưng giá cả có phần rẻ hơn. Tuy vậy, cái tên “chợ second hand” vẫn tồn tại song song cùng với cái tên thuần Việt: chợ trời.

Ở Australia có nhiều khu chợ trời khác nhau, nhưng ở Melbourne, người Việt rủ nhau đi chợ trời ở khu vực Laverton là nhiều nhất. Có lẽ vì vậy dần dần cũng khá đông người Việt đem hàng ra bán tại đây. Người Việt phần đông dường như vẫn có tâm lý “sĩ diện” nên hiếm có ai đem những vật dụng trong gia đình đã xài qua ra bán ở chợ trời như những sắc dân khác.

Hàng hóa được người Việt bày bán thường là những mặt hàng mới như gạo, tôm khô, áo len, kem đánh răng, dầu gội đầu mà chủ yếu được nhập từ bên nhà sang. Các mặt hàng băng đĩa DVD, CD được bày bán nhiều nhất. Chủ yếu là phim Việt Nam, Hàn Quốc, các CD ca nhạc của các ca sĩ trong nước và hải ngoại. Phim nhiều tập của Việt Nam hỏi ra hầu như phim nào cũng có. Từ những phim đã sản xuất rất lâu như Đồng tiền xương máu, Tình bạn, Gió qua miền tối sáng đến những phim mới ra sau này như Nghề báo, Hướng nghiệp 2, Dốc tình, 39 độ yêu. Giá một DVD phim bộ chỉ khoảng 12.000 VND. Vì vậy, cho dù biết đó chỉ là đĩa sang lại, nhưng vì chẳng ai làm khó dễ nên cứ thế người bán cứ bán và người mua cứ mua.

Ở chợ trời, ngoài những sạp hàng nằm trong lòng chợ, còn lại hầu hết những người bán ngoài trời đều không cần phải ký hợp đồng gì cả. Cứ đến cuối tuần, ai thích đem hàng ra bán thì cứ lái xe thẳng vào chợ, đóng khoảng 20-30 AUD tại cổng và sau đó tìm một chỗ thích hợp để bày hàng hóa ra bán. Người bán phải tự mang cho mình tấm vải bạt để trải hoặc vài cái bàn xếp để bày hàng hóa lên trên.

Chợ trời hoạt động khoảng 5-6 giờ sáng. Khác với những khu chợ bình thường là chỉ mở cửa từ 9 giờ sáng. Ở đây người ta thu tiền cả người bán lẫn người mua. Vé chỉ bán cho đến khoảng trước 12giờ, trưa thì cửa mở cho ra vào tự do, vì giờ đó nhiều người bán cũng đã lục tục dọn hàng ra về.

Chợ trời bán đủ mặt hàng. Từ đồ cũ đến đồ mới. Từ các loại trái cây đến từng cái đinh, ốc, vít. Từ cái máy chụp hình cổ lỗ sĩ đến những máy ipod đời mới. Nhiều người cũng có cửa tiệm và công việc kinh doanh vào những ngày thường, nhưng cuối tuần vẫn đem hàng hóa ra bán thêm ở chợ trời xem như là một cách tiếp thị hữu hiệu. Ngày thường người Việt Nam ở khu vực nào hay đi chợ ở khu vực đó. Chỉ đến cuối tuần, người ta rủ nhau đến khu vực chợ trời dù ở xa hay gần để hy vọng mua được vài món đồ rẻ. Chợ trời còn mang thêm một nhiệm vụ: là “điểm hẹn vùng ven” của nhiều người Việt xa xứ, gặp nhau cuối tuần để “tám” vài câu cho vơi nỗi nhớ nhà.

(Theo Tuổi Trẻ)

Tìm thấy thi thể nghiên cứu sinh Việt Nam ở Mỹ


Nguyễn Quốc Thịnh. Ảnh: Tuổi Trẻ.
Nguyễn Quốc Thịnh. Ảnh: Tuổi Trẻ.

Cảnh sát thành phố Chicago, bang Illinois, cho biết đã tìm thấy thi thể người đàn ông gốc châu Á nhảy xuống sông Chicago tối 8/4, và xác định đây chính là nghiên cứu sinh Việt Nam Nguyễn Quốc Thịnh, bị coi là mất tích trước đó.

Họ đã thông báo với Đại sứ quán Việt Nam tại Mỹ về việc này hôm thứ năm.

Ngày 1/5, cảnh sát thành phố Chicago đã tìm thấy xác nạn nhân chết ngày 8/4 trên sông Chicago trong trạng thái đã bị phân hủy nặng. Qua xét nghiệm y học, cảnh sát Mỹ xác định thi thể của nạn nhân mới tìm thấy là anh Nguyễn Quốc Thịnh, nghiên cứu sinh tiến sĩ chuyên ngành kiến trúc tại Viện công nghệ Illinois (IIT) ở thành phố Chicago.

Anh Nguyễn Quốc Thịnh, sinh ngày 6/7/1976 tại Nam Định, có gia đình thường trú tại TPHCM, được nhận học bổng Chính phủ (Chương trình 322) theo học tiến sĩ chuyên ngành kiến trúc tại IIT từ tháng 8-2005. Anh Thịnh bị coi là mất tích kể từ chiều 8/4.

Hiện nay Đại sứ quán Việt Nam tại Mỹ đang tiếp tục phối hợp với các cơ quan chức năng Mỹ, một số cơ quan hữu quan trong nước và gia đình anh Nguyễn Quốc Thịnh để giải quyết các vấn đề liên quan.

(Theo TTXVN / NLĐ)

Cộng đồng Việt 'trỗi dậy' ở New Orleans


Những Việt kiều trẻ trong một lần đến New Orleans hỗ trợ đồng bào dựng nhà. Ảnh: Tuổi trẻ.

Báo chí Mỹ ca ngợi lòng can đảm của cộng đồng người Việt tại New Orleans (bang Lousiana, Mỹ), trong việc phục hồi nhanh chóng sau bão Katrina.

Trong bài viết có tựa đề “Cộng đồng Việt trỗi dậy ở phía đông New Orleans” - nhà báo Valerie Faciane của tờ New Orleans Times Picayune ghi nhận: Khu ngoại ô Làng phía Đông, một vùng định cư nổi tiếng của những người châu Á cùng gia đình của họ, đã mạnh mẽ vượt qua khó khăn sau cơn bão so với một vài vùng khác của New Orleans, dù tất cả những nơi này đã từng bị tàn phá nặng nề bởi bão và nước lụt sau đó (trận bão Katrina đổ bộ vào Mỹ tháng 8/2005 từng gây thiệt hại vật chất đến 125 tỉ USD).

Ước tính có khoảng 90% người gốc Việt đã quay trở lại New Orleans sau cơn bão. Những người chưa quay trở lại là những người già đang chờ đợi thành phố cải thiện hệ thống chăm sóc sức khỏe và nhiều gia đình không muốn con cái bị dở dang việc học trước khi năm học kết thúc. Các vị cao niên trong cộng đồng khẳng định ý nghĩa của cộng đồng cũng như sự sẵn lòng tương trợ để đối phó với mọi thử thách, đã giúp ích nhiều cho họ trong lúc quay trở về để tái xây dựng.

Hoạt động bình thường của khu vực đã trở lại như trước. Những tô phở bốc khói, món cơm, chả giò và món xào được phục vụ sáu ngày trong một tuần lễ tại nhà hàng Ba Miền. Nhà hàng này nằm gọn giữa một tiệm bán bàn ghế của người Việt và nhà hàng đãi tiệc cưới Kim Anh, nằm cạnh xa lộ Chef Menteur. Cũng như các chủ doanh nghiệp nhỏ trong khu vực, cô Mai Nguyễn không trông chờ tiền bạc trợ cấp từ Road Home hoặc bất cứ chương trình nào của chính phủ để mở cửa nhà hàng trở lại. Cô đã dốc hết tiền dành dụm của mình để làm việc này.

Nhà hàng của cô trong số khoảng 80 doanh nghiệp mà cộng đồng gọi là Làng Việt, một khu thương mại trải dài cạnh xa lộ Chef Menteur, phủ kín một hoặc hai khu phố từ đường Alcee đến đường Michoud. Các nhà hàng, tiệm tạp hóa, xưởng sửa xe, tiệm làm móng, thẩm mỹ viện, nhà thuốc tây, tiệm may và cơ sở y tế, tất cả đều được biết dễ dàng nhờ ngoài mặt tiền có các tấm bảng hiệu ghi tên tiệm bằng hai thứ tiếng Việt và Anh.

Cô Mai Nguyễn, 47 tuổi, và gia đình đã di tản đến Houston, Texas trong đợt bão và quay trở về vào tháng 10/2005. Cô trả lời với nhà báo: “Tôi lớn lên ở đây và tôi muốn quay trở lại, nhà tôi ở đây, công việc làm ăn của tôi ở đây. Tôi là một trong những người quay trở về đầu tiên. Khi chúng tôi trở về không còn gì cả, không có điện. Chúng tôi đã ở nhà mà không có điện, nước suốt cả ba tháng”. Nhưng điều đó đã không làm họ sợ hãi.

Họ đã bắt tay vào gây dựng cuộc sống trở lại, có khi từ sự hỗ trợ của chính phủ. Trong tháng gần đây, chủ nhân vài doanh nghiệp nhỏ của Làng Việt đã nhận những khoản vay mượn từ quỹ phục hồi thương mại của tiểu bang Louisiana. Một số người dùng khoản tiền này để mở lại cửa tiệm trong khi số khác dùng để dành làm quỹ dự phòng mà thời gian trước họ đã tiêu xài hết để nhanh chóng mở lại doanh nghiệp, theo lời của May Nguyễn, giám đốc phát triển thương mại của ban hỗ trợ. Bà May Nguyễn cho biết các đồng nghiệp của bà đã xem xét trên 600 đơn vay mượn, trong số đó có khoảng 260 đơn là của người Việt trong khắp các khu vực của thành phố New Orleans.

Cộng đồng người Việt còn chuẩn bị cả các dự án cho tương lai. Như chương trình Huấn luyện kinh tế - sáng tạo cho người Việt (viết tắt rất dễ hiểu là VIET) nhằm giúp đỡ thanh niên tìm việc sau khi ra trường hay vào mùa hè. Cô Hoàng Lan, điều phối viên của cơ quan phi lợi nhuận VIET, cho biết chương trình không chỉ dạy kỹ năng việc làm cho thanh niên mà còn mở lớp dạy phụ đạo và các sinh hoạt cho trẻ em từ tuổi mẫu giáo cho đến lớp 8.

Hoàng Lan và Cyndi Nguyen, giám đốc điều hành của VIET, đã điều hành công việc của VIET từ đầu năm 2006, mặc dù vẫn đang lo xây dựng lại nhà cửa sau cơn lũ lụt. “Chúng tôi không để cơn bão Katrina lấy đi những gì mà cộng đồng người Việt đã xây dựng tại đây” - Hoàng Lan nói.

(Tuổi Trẻ)

Một học sinh Việt Nam đoạt giải viết văn ở Mỹ


Quách Đông Kỳ Việt cùng bà ngoại và em gái tại Mỹ - Ảnh do bố của Kỳ Việt cung cấp
Quách Đông Kỳ Việt cùng bà ngoại và em gái tại Mỹ - Ảnh do bố của Kỳ Việt cung cấp.

Tuy chỉ mới đến Mỹ học hai năm nhưng em Quách Đông Kỳ Việt, học sinh Việt Nam đang học lớp 8 Trường trung học Sellers, Dallas, Texas, Mỹ, đã giành chiến thắng trong cuộc thi sáng tác văn học toàn quốc ở Mỹ.

Tài năng của em đã được báo chí địa phương đánh giá cao. Báo Bản Tin Dallas Buổi Sáng đã viết một bài khen ngợi Kỳ Việt, nhấn mạnh việc em chỉ mới học tiếng Anh hai năm nhưng đã đạt được thành tích xuất sắc.

Vào Giáng sinh năm ngoái, Kỳ Việt nộp cho cô giáo một truyện ngắn song ngữ Anh-Việt dày 27 trang nhan đề Runaway from the dragons (tạm dịch Chạy trốn lũ rồng). Ấn tượng trước lối hành văn và tư tưởng sáng tạo của cậu học sinh, cô giáo đã quyết định gửi truyện của em đến cuộc thi sáng tác văn học mùa hè dành cho học sinh từ lớp 5 - 8 ở Mỹ.

Có 120 bài dự thi gửi đến từ 17 tiểu bang, nhưng chỉ 12 tác phẩm xuất sắc nhất được chọn để trao giải đồng hạng, trong đó có truyện ngắn của Kỳ Việt. Giải thưởng dành cho Kỳ Việt và 11 bạn là một chuyến đi miễn phí đến thành phố Hannibal, bang Missouri, để tham gia khóa thảo luận về văn học của Mark Twain từ ngày 25 đến 29/6.

Ông Quách Đông Phến, bố của Kỳ Việt, cho biết trước đây Kỳ Việt học ở Trường tiểu học Trung Nhất, quận Phú Nhuận, thành phố Hồ Chí Minh. Kỳ Việt là cậu bé ít nói, lúc còn ở Việt Nam học giỏi môn toán nhưng không bộc lộ năng khiếu nào về ngoại ngữ hay văn học. Khi mới sang Mỹ, khả năng tiếng Anh của em chỉ ở mức trung bình. Nhưng em đã nhanh chóng hòa nhập và học tiếng Anh rất nhanh.

Chỉ sau bốn học kỳ ở lớp tiếng Anh dành cho người nước ngoài, Kỳ Việt không những nói tiếng Anh trôi chảy mà còn sáng tác truyện bằng tiếng Anh. Cô giáo của Kỳ Việt cho biết điều khiến em tiến bộ nhanh chóng vì em rất mê đọc sách. Kể từ khi bắt đầu đọc bộ truyện Chúa tể những chiếc nhẫn vào năm ngoái, kỹ năng đọc và viết của Kỳ Việt đã tiến bộ vượt bậc.

(Theo Tuổi Trẻ)

Sẽ có Vietnam Town đầu tiên ở Mỹ?


Người Việt chơi cờ ở San Jose. Ảnh: Terragalleria.com.
Người Việt chơi cờ ở San Jose. Ảnh: Terragalleria.com.

San Francisco có Chinatown (Phố Tàu); Los Angeles có Korea Town (Phố Hàn) và nay thành phố San Jose (bang California, Mỹ) có thể sẽ sớm chính thức công nhận Vietnam Town (Phố Việt Nam), nơi có 85.000 người gốc Việt đang làm ăn sinh sống.

Tại Mỹ, San Jose là thành phố tập trung đông đảo nhất cộng đồng người Mỹ gốc Việt và đường Story, gần xa lộ 101, từ lâu đã được biết đến như Vietnam Town, nhưng chưa được chính quyền chính thức công nhận.

Báo chí địa phương cho biết, bà Madison Nguyễn - Người Mỹ gốc Việt đầu tiên được bầu chọn làm Ủy viên Hội đồng thành phố San Jose năm 2005 - đang có kế hoạch yêu cầu Hội đồng thành phố trong vài tuần tới sẽ chính thức công nhận khu phố trải dài khoảng 1,6 km ở đường Story là “Khu thương mại người Việt” đầu tiên.

Thị trưởng thành phố San Jose, ông Chuck Reed - Người ủng hộ cho kế hoạch trên - cũng khẳng định rằng việc công nhận một khu vực đã có gần 200 cơ sở kinh doanh của người Việt chỉ là việc thừa nhận thực tế đã tồn tại từ lâu.

Cũng như Japan Town (Phố Nhật Bản) ở San Jose và các khu vực kinh doanh mang tính cộng đồng tương tự ở Los Angeles, việc chính thức ra đời Vietnam Town được đánh giá là sẽ tạo ra động lực phát triển mạnh mẽ hơn nữa cho các cơ sở kinh doanh địa phương.

Mặt khác việc công nhận Vietnam Town ở phía Đông San Jose cũng sẽ thu hút nhiều hơn nữa những khách hàng không phải là người Việt tới đây thăm quan, mua sắm.

Bà Madison Nguyễn còn yêu cầu thành phố San Jose cho dựng các đài kỷ niệm ở đường Story để ghi dấu khu vực của Vietnam Town và treo các biểu ngữ nhằm giới thiệu di sản văn hóa cả 3 miền Bắc, Trung, Nam của Việt Nam.

Đường Story tập trung đông đảo cơ sở kinh doanh của người Việt từ cửa hàng bánh kẹo, nhà hàng ăn uống, kinh doanh băng đĩa nhạc tới luật sư, bác sĩ, siêu thị…

Phát biểu với báo chí khi ghé thăm đường Story gần đây, bà Madison Nguyễn nói: “Trong 32 năm qua, chúng tôi đã làm được nhiều điều cho thành phố kể cả mặt kinh tế và xã hội”.

Theo Ủy viên Hội đồng Madison Nguyễn, việc công nhận (Vietnam Town) sẽ giúp cho kinh doanh được tốt hơn và còn có ý nghĩa hơn nữa vì người Mỹ gốc Việt chính thức được thừa nhận như một cộng đồng quan trọng của thành phố.

Tại khu vực phồn thịnh của người gốc Việt ở đường Story sẽ sớm mọc thêm một hệ thống siêu thị rộng 100.000 m2 với 256 cơ sở kinh doanh và được đặt tên là Vietnam Town.

Lap Tang - người thiết kế Vietnam Town và đang sở hữu siêu thị Grand Century gần đó - cho rằng khu vực thương mại này sẽ tạo ra cột mốc quan trọng cho cộng đồng người Việt tại Mỹ.

Theo Lap Tang, ngoài Little Saigon ở quận Cam và những nơi khác, hiện chưa có một khu vực thương mại nào của cộng đồng người Việt tại Mỹ được chính thức công nhận.

Trong khi cộng đồng người Việt tại Mỹ đang rất háo hức, vẫn còn nhiều ý kiến chỉ trích việc cho ra đời các khu phố thương mại mang tính cộng đồng. Năm 1994, một nhóm người Việt ở San Jose từng yêu cầu quan chức thành phố công nhận một khu vực ở đường Senter là Saigon Town, nhưng chính quyền đã phớt lờ.

Năm 2006, người Mỹ gốc Hàn ở Santa Clara - gần thành phố San Jose – cũng không thành công trong kế hoạch yêu cầu chính quyền công nhận Korea Town. Tuy nhiên, kế hoạch yêu cầu chính thức công nhận Vietnam Town có nhiều thuận lợi khi được Thị trưởng Chuck Reed hậu thuẫn.

(Tiền Phong/AP)

Một sinh viên Việt Nam nhận học bổng 6 tỷ đồng


Nguyễn Chí Hiếu, sinh năm 1984 ở Bình Định, vừa được khoa Kinh tế Đại học Stanford của Mỹ - trường xếp hạng danh giá thứ nhì thế giới năm ngoái - cấp học bổng Graduate Merit Fellowship.

Trước đó, Hiếu đã hoàn thành chương trình đại học tại Học viện Kinh tế - Chính trị London với kết quả loại ưu.

Học bổng trên thuộc loại toàn phần trị giá 375.000 USD (tương đương 6 tỷ đồng), dành cho quá trình hoàn thành học vị Tiến sĩ Kinh tế kéo dài 5 năm tại Stanford. Ông Nguyễn Tổng (bố của Nguyễn Chí Hiếu) cho biết: các trường Havard, Cambridge, Columbia, LSE, Northwestern cũng cấp học bổng chương trình học tiến sĩ, nhưng Hiếu đã quyết định chọn Stanford với chất lượng đạo tào được đánh giá hàng đầu về lĩnh vực kinh tế. Đầu tháng 9/2007, Nguyễn Chí Hiếu sẽ chính thức nhập học.

Nguyễn Chí Hiếu từng đạt giải nhì Anh văn quốc gia năm 2001 (không có giải nhất); danh hiệu Sinh viên giỏi nhất nước Anh (năm 2003); Giải Vàng của Tổ chức CIFE (bao gồm 27 trường dự bị đại học) ở Anh; năm 2006, được Viện Giáo dục quốc tế (IIE) bầu chọn là 1/100 sinh viên xuất sắc nhất thế giới; và từng là khách mời phỏng vấn của chương trình Tư duy Thế kỷ (BBC).

(Thanh Niên)

Nữ sinh gốc Việt được trao bằng xuất sắc ở Mỹ


Ông Mark Emmert, Hiệu trưởng Đại học Washington, trao huy chương President's Medal và chúc mừng Minh-An - Ảnh: Mary Levin (Đại học Washington).
Ông Mark Emmert, Hiệu trưởng Đại học Washington, trao huy chương President's Medal và chúc mừng Minh An. Ảnh: Mary Levin (Đại học Washington).

Minh An Nguyen, nữ sinh viên người Mỹ gốc Việt 21 tuổi, vừa được trao tặng danh hiệu sinh viên xuất sắc của Đại học Washington năm 2007 trong buổi lễ phát bằng vừa qua.

Đại học Washington quyết định trao tặng huy chương President's Medal uy tín cho cô sinh viên ngành hóa và hóa sinh Minh An Nguyen, vừa tốt nghiệp với điểm trung bình 3,97.

Mặc dù chương trình học rất nặng, Minh An vẫn sắp xếp để dành thời gian cho những hoạt động ngoại khóa và chính điều đó đã giúp Minh An vượt qua nhiều ứng viên sáng giá khác, để đoạt được phần thưởng này.

Minh An cho biết trong số những hoạt động ngoại khóa mà cô đã tham gia, cô cảm thấy tự hào nhất khi được làm việc với Health Care Alternative Spring Break. Đây tổ chức mang đến cho sinh viên cơ hội học hỏi và trải nghiệm kinh nghiệm chăm sóc sức khỏe cho người dân ở vùng nông thôn hoặc thực tập ở các phòng khám chữa bệnh của bang Washington mỗi đợt nghỉ xuân. Minh An tham gia hoạt động này từ năm đầu mới bước chân vào đại học và đến kỳ nghỉ xuân vừa qua, cô đã tham gia với tư cách là chủ nhiệm nhóm sinh viên tình nguyện.

"Những kinh nghiệm mà cá nhân tôi có được sau thời gian làm việc ở những vùng nông thôn Washington đã củng cố mục tiêu làm việc cho những người có hoàn cảnh sống khó khăn", cô nói. "Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều bệnh nhân có thu nhập thấp phải quằn quại vì bệnh tật. Những ca bệnh đó lẽ ra đã được chữa trị hiệu quả nếu nhận được chăm sóc thích đáng".

Vừa tốt nghiệp xong, Minh An quyết tâm sẽ trở thành nha sĩ trong tương lai nên cô dự định sẽ theo học khoa Nha của Đại học Washington vào mùa thu này. Bản thân Minh An có thể hiểu và thông cảm với nỗi tuyệt vọng của những người nghèo. "Tôi cảm thấy việc sinh ra trong một cộng đồng nghèo cho phép tôi trở thành một nha sĩ biết thông cảm và cởi mở với mọi giới, bởi tôi nhìn thấy trong họ hình ảnh của chính gia đình mình", cô nói.

Minh An sinh ra tại Na Uy và sống ở đó đến năm 9 tuổi. Sau đó gia đình cô chuyển đến thành phố Spokane, rồi Bothell tại bang Washington năm cô vào trung học. "Tôi nhớ lúc đó mình rất hay khóc, và chỉ muốn quay trở lại Na Uy. Tôi luôn cảm thấy lạc lõng... Nhưng cũng chính điều đó đã làm nên tôi ngày nay", cô kể.

Mặc dù được đánh giá là sinh viên xuất sắc của Đại học Washington, nhưng Minh An vẫn tỏ ra khiêm tốn về những thành tích đã đạt được. "Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể được trao tặng huy chương President's Medal. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ là tôi sẽ đạt được danh hiệu này bởi có rất nhiều sinh viên tuyệt vời ở Đại học Washington. Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại được chọn để trao tặng".

Trong 4 năm theo học ở đại học Washington, Minh An từng được trao tặng học bổng Mary Gates Leadership và học bổng Mary Gates Research; nhận giải thưởng Hyp Dauben dành cho sinh viên chưa tốt nghiệp xuất sắc ngành hóa hữu cơ năm học 2005 và vinh dự được nhận danh hiệu bác sĩ thực tập nội trú danh dự của Howard Hughes Medical Institute 2005-2006.

(Thanh Niên / Northwest Asian Weekly)

Một mình xuyên thủng hệ thống phòng thủ Liên Xô


Mathias Rust tại tòa án Liên Xô.
Mathias Rust tại tòa án ngày 4/9/1987. Ảnh: newsru.

Vào buổi chiều 28/5/1987, chiếc máy bay Cessna 172B Skyhawk lượn quanh Quảng trường Đỏ, Matxcơva, trên văn phòng của các lãnh tụ Liên Xô, sau đó hạ cánh xuống cách không xa chiếc cầu gần điện Kremlin. Sau vụ này, hàng loạt tướng lĩnh của Liên Xô bị sa thải.

Từ trong máy bay bước ra chàng trai trẻ. Anh ta không biết tiếng Nga mà nói tiếng Đức, rồi tự xưng tên mình là Mathias Rust, bay từ Đức đến để xem “công cuộc cải tổ” ở Liên Xô. Đội trưởng đội cảnh sát bảo vệ điện Kremlin ngay lập tức báo cáo với cấp trên của mình về chuyện động trời này. Lúc đầu người ta không tin, nhưng sau đó đúng 10 phút thì Rust bị bắt và khoảng 2 giờ đồng hồ sau, chàng trai 19 tuổi Rust bị áp giải vào phòng điều tra của Cơ quan an ninh liên bang (KGB).

Chuyện xảy ra đã là đề tài tiếu lâm của nhiều người, nhưng không phải ai cũng có thể cười được. Ngay ngày hôm sau - 29/5, các quốc gia thuộc Khối Warsaw đã họp khẩn cấp để soạn thảo lại chiến lược phòng thủ mà một trong những điểm cốt yếu là đảm bảo tính chiến đấu cao của hệ thống phòng không. Còn tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô lúc đó là Mikhail Gorbachev đã tận dụng vụ tai tiếng này để thanh trừng các tướng lĩnh quân đội có ý chống đối lại công cuộc cải tổ mà ông khởi xướng.

Bộ trưởng Quốc phòng Sergey Sokolov, 75 tuổi ngay lập tức bị cho về hưu. Tư lệnh lực lượng phòng không không quân Liên Xô Aleksandr Koldunov - người đã bắn rơi 46 máy bay Đức trong Thế chiến 2 - bị cách chức (ông qua đời năm 1992). Ngoài ra, gần 1.000 tướng lĩnh, sĩ quan cao cấp trong lực lượng này cũng bị mất chức. Thượng tá Karpes - sư đoàn trưởng sư đoàn phòng không không quân biên giới nhận 5 năm tù, còn trợ lý của ông ta - thiếu tá Chenukh, chịu mức án 4 năm tù.

Hành trình đến Kremlin

Chiếc máy bay của Rust tại khu vực quảng trường Đỏ. Ảnh: Izvestia.
Chiếc máy bay của Rust tại khu vực quảng trường Đỏ. Ảnh: Izvestia.

Ngày 28/5/1987, chàng thanh niên 19 tuổi Mathias Rust tự lái chiếc máy bay Cessna 172B Skyhawk, 4 chỗ ngồi từ Hamburg, Đức đến sân bay Maalmi ở Helsinki, Phần Lan. Tại đây, Rust tiếp xăng và thông báo với bộ phận điều hành bay là mình sẽ đến Stockholm, Thụy Điển. Sau đó, trên đường bay, Rust tắt máy điện đàm vô tuyến, ngừng liên lạc với phía Phần Lan và lái máy bay theo dọc bờ biển Baltic rồi bay vào không phận Liên Xô.

Ở Liên Xô, 28/5 là ngày Biên phòng. Cũng có thể vì lý do đó mà Rust dễ dàng thực hiện hành vi của mình. Khi máy bay của Rust bay qua biên giới Liên Xô vào lúc 14 giờ 20 phút, viên sĩ quan trực đã phát hiện một chấm trên màn hình và lập tức báo cáo ngay với cấp trên. Nhưng khi viên sĩ quan cấp trên xem màn hình thì Rust đã mất dạng, người này nghi ngờ và mắng viên sĩ quan trực: “Cậu có ngủ mơ không đấy?”.

Vào lúc 14 giờ 31 phút, Rust bay tới thành phố Gdov (Belarus) thì cũng bị phát hiện. Phía Liên Xô điều hai chiếc phản lực lên tìm kiếm. Nhưng may mắn cả hai chiếc này khi cất cánh thì máy của Rust đã bay qua không phận này. Đến 15 giờ Rust bay đến thành phố Pskov, lúc đó ở đây đang diễn ra các chuyến bay diễn tập quân sự, nên không ai phát hiện ra Rust.

Cứ thế, may mắn nối tiếp may mắn, đến 16 giờ 50 phút máy bay của Rust đến thành phố Torzok, cách không xa không phận Matxcơva. Tại đây Rust cũng bị phát hiện, nhưng khi máy bay của Liên Xô cất cánh, nhìn thấy máy bay của Rust thì họ ngộ nhận đó là chiếc máy bay của mình đang tìm kiếm chiếc trực thăng bị rơi một ngày trước đó. Đến 17 giờ thì Rust đã vào đến không phận của vành đai bảo vệ Matxcơva.

Đúng lúc đó thì người ta ngắt hệ thống bảo vệ để bảo dưỡng định kỳ, vì thế mà Rust lại thoát hiểm. Đến 19 giờ 10 thì Rust hạ cánh xuống khu vực Quảng trường Đỏ. Thậm chí viên sĩ quan trực tại đây khi nhìn thấy chiếc Cessna 172B Skyhawk thì cho rằng đó là dàn cảnh để quay phim. Nhiều người dân quanh đó cũng nghĩ như thế, nhưng khi Rust bước ra, phát ảnh có chữ ký của mình cho mọi người thì đến lúc đó mọi người mới vỡ lẽ đó là sự thực.

Sự nuối tiếc muộn màng

Ngày 4/9/1987, Mathias Rust phải đứng trước vành móng ngựa của tòa án Xô Viết. Tuy trước tòa, Rust nói rằng mình bay đến Matxcơva chỉ là “kêu gọi hòa bình“, nhưng hành động một mình lái máy bay đến Matxcơva của anh ta bị coi là trái pháp luật, vi phạm Luật hàng không của Liên Xô và Rust nhận mức án 4 năm tù giam. Tuy thế, Rust lại một lần nữa may mắn khi ngày 3/8/1988 được ân xá và trao trả về Đức. Tính ra, người một mình xuyên thủng hệ thống phòng thủ của Liên Xô chỉ phải ngồi tù 432 ngày.

Về nước, vào tháng 11/1989, khi ở bệnh viện điều trị tâm lý ở thành phố Ryssen, Đức, Rust đã dùng dao đâm bị thương một nữ y tá vì cô này từ chối một cuộc hẹn hò với anh ta. Vì hành động này năm 1991, Rust bị kết án 4 năm tù, nhưng anh ta được ân xá khi thụ án được 5 tháng.

Tháng 4/1994, Rust quay trở lại Nga, đến thăm và tặng tiền từ thiện cho nhà trẻ. Sau đó có thời gian anh ta còn buôn bán giày giép tại Matxcơva rồi ở tuổi 28 quay trở về Đức. Tại đây anh ta cưới vợ người Ấn Độ tên là Geetha, con gái một thương gia giàu có ở Bombay. Anh ta chuyển theo đạo Hindu nhưng đến năm 2002 bỏ vợ cũ lấy vợ mới người Đức tên là Athenna và sinh sống tại Hamburg. Trước đó vào tháng 4/2001, anh ta cũng bị ra tòa xét xử vì ăn cắp một món đồ trong siêu thị.

Giờ đây ở tuổi 39, trả lời tờ Bild, Rust nói rằng: “Nếu như có thể quay ngược lại thời gian, thì có lẽ tôi sẽ không thực hiện chuyến bay. Lúc ấy tôi còn trẻ và chỉ nghĩ đơn giản rằng, hành động của mình để đấu tranh cho hòa bình. Nhưng những tháng ngày ngồi tù ở Liên Xô, tôi đã suy nghĩ và cho đó là sự hoang tưởng”.

Chiếc máy bay của Rust hiện thuộc sở hữu của một nhà kinh doanh giàu có Nhật Bản. Ông này giấu kỹ nó và hy vọng theo thời gian giá của nó sẽ ngày càng cao.

(Thanh Niên)

Thomas Waston - con người phi thường và cỗ máy IBM


"Người ta hỏi liệu tôi có sa thải một nhân viên vừa mắc sai lầm gây thiệt hại cho công ty 600.000 đôla hay không. Tôi trả lời là không, mà thực ra tôi đã chi 600.000 đôla để đào tạo cậu ấy. Vậy tại sao tôi lại để cho công ty khác tận dụng mất kinh nghiệm của cậu ấy cơ chứ?"

Trên đây là trích đoạn trong cuốn sách của tác giả Kevin Maney, viết về Thomas Waston - người sáng lập IBM, do Alpha Books dịch và phát hành.

Thomas Watson Sr. (Watson Cha), người mà tên tuổi đã gắn liền với 3 chữ cái IBM danh tiếng đã nói như thế. Được coi là người đưa IBM lên bục vinh quang, Watson đã đi cùng IBM tới tận cuối đời mình và để lại rất nhiều bài học quý trong phong cách lãnh đạo và kinh doanh của ông.

Bìa cuốn sách về Thomas Waston. Ảnh: Alpha Books.
Bìa cuốn sách về Thomas Waston. Ảnh: Alpha Books.

Một trong những bài học qúy giá đó là cách xây dựng văn hóa công ty đặc sắc nhằm phát huy tối đa tiềm năng của mỗi thành viên cho sự lớn mạnh không ngừng của IBM.

Trước Watson, rất ít người chú ý đến việc kết hợp văn hóa truyền thống với những giá trị để hình thành nên một tổ chức thống nhất. Một vài công ty khác đã bỏ ra hàng túi tiền để kết hợp văn hóa với kinh doanh, nhưng về cơ bản các thương gia không cho văn hóa là một vấn đề quan trọng hay là một chiến lược.

Nền văn hóa của IBM mang một nét mới - kế thừa tối đa những gì đã có từ trước. Trên con đường phát triển của mình, văn hóa của IBM trở thành một vấn đề then chốt đối với những thành công của công ty.

IBM không phải là một công ty tốt nhất thế giới trong kinh doanh, cũng không phải là công ty có sự đổi mới công nghệ tốt nhất. IBM không sản xuất tốt bằng các công ty cạnh tranh sáng tạo khác, nhưng vẫn có khả năng đè bẹp họ. IBM giỏi chế tạo, nhưng Ford Motor còn giỏi hơn họ. Thậm chí Bộ phận bán hàng vốn được ca ngợi nhiều nhất của IBM với những nhân viên bán hàng thông minh hay một số công nghệ đặc biệt cũng không có một chút lợi ích phi văn hóa nào giống như ở các công ty khác.

Điều làm cho IBM tốt hơn bất kì một công ty nào trên thế giới là họ đã biết tạo ra và quản lý một nền văn hóa dính kết, mạnh mẽ và thành công - văn hóa đoàn thể. Ngược lại, nền văn hóa đó cũng đang kết liền với từng mảng trong hoạt động kinh doanh của họ và hướng các nhân viên của họ phát triển lên phía trước bằng những phương pháp mà các đối thủ cạnh tranh không thể vượt họ được.

Con người

Watson không bao giờ ngồi yên và nói “Này, hãy tạo ra một nền văn hóa” hay ra lệnh rằng nền văn hóa đó phải có nét đặc trưng này hay nét đặc trưng khác. Trong khoảng trống văn hóa của C-T-R (Công ty máy tính đếm ghi, nơi làm việc cũ của Watson), Watson bắt đầu gây ấn tượng mạnh mẽ cho toàn công ty với chính phẩm chất cá tính riêng của mình. Hầu hết các nhân viên làm việc dưới thời của ông đều biết đến “Định đề về con người” của Waston.Trên một tấm giấy rộng ông viết các chức danh công việc theo thứ tự lần lượt từ trên xuống:

The Manufacture (Nhà sản xuất)

General Manager (Tổng giám đốc)

Sales Manager (Giám đốc bán hàng)

Sales Man (Nhân viên bán hàng)

Services Man (Nhân viên phục vụ)

Factory Manager (Giám đốc sản xuất)

Factory Man (Công nhân sản xuất)

Office Manager (Giám đốc văn phòng)

Office Man (Nhân viên văn phòng)

Sau đó, Watson gạch bỏ tất cả các ký tự của các chữ trong các chức danh trên chỉ để lại chữ “Man” (con người). Sử dụng các mẹo quảng cáo, Watson nói tất cả mọi người trong công ty đều quan trọng và mọi người là bình đẳng như nhau.

Watson nói tiếp: “Chúng ta là con người, con người đứng cạnh bên nhau, vai kề vai, tất cả làm việc cho một lợi ích chung”.

Sự hài hòa giữa giá trị và phong cách của ông đã khiến mọi người rất dễ chia sẻ hoặc sở hữu giá trị và phong cách đó. Nét văn hóa cơ bản đó của ông đã thấm sâu vào toàn bộ công ty. Watson hiểu rất rõ tầm quan trọng của nó, ông ủng hộ, hâm nóng nó đến một mức độ cao chưa từng có. Đến những năm 1930, mọi người thường nói rằng, không thể tách rời và phân biệt đâu là Watson, đâu là IBM.

Financial Times viết về Chủ tịch Nguyễn Minh Triết


Chủ tịch Nguyễn Minh Triết trong lần đi Siem Riep, Campuchia. Ảnh: Reuters.
Chủ tịch Nguyễn Minh Triết trong lần đi Siem Riep, Campuchia. Ảnh: Reuters.

Tờ báo tài chính hàng đầu thế giới Financial Times ngày 15/6 viết bài đánh giá Chủ tịch Nguyễn Minh Triết là gương mặt đại diện cho sự thân thiện và tạo điều kiện cho kinh doanh của Việt Nam hiện nay.
> Báo nước ngoài viết trước chuyến thăm

Dưới đây là tóm lược nội dung:

Là một sinh viên ngành toán và khoa học chính trị của Đại học Sài Gòn danh tiếng những năm 1960, Nguyễn Minh Triết, con trai một gia đình nông dân, lớn lên trong phong trào sinh viên và gia nhập căn cứ kháng chiến.

Khoảng một thập kỷ kể từ khi tốt nghiệp, ông Triết là nhà hoạt động trong phong trào thanh niên ủng hộ đảng Cộng sản Việt Nam, chống chế độ Sài Gòn do Mỹ hậu thuẫn. Ông được điều tới Mỹ Tho - nơi diễn ra những trận đánh ác liệt giữa lực lượng Mỹ và chính quyền miền Nam với quân giải phóng.

Ông Triết, vào ngày 18/6, sẽ là vị chủ tịch đầu tiên của nước Việt nam thống nhất đến thăm Mỹ - nước hiện giờ là đối tác thương mại đơn lớn nhất của Việt Nam.

Nhậm chức chủ tịch năm ngoái, ông đã có những biện pháp thích hợp thúc đẩy hình ảnh một nước Việt Nam mới bùng nổ về kinh tế, đang thu hút nhiều nhà đầu tư phương Tây muốn đến chia sẻ những lợi ích từ một trong các nền kinh tế tăng trưởng nhất châu Á này.

Lôi cuốn, thân thiện với giới kinh doanh và sẵn sàng đáp ứng với công chúng, ông Nguyễn Minh Triết là một trong những nhà lãnh đạo Cộng sản thế hệ mới, đang nỗ lực đưa đất nước theo hướng phát triển kinh tế nhanh trong khi vẫn đảm bảo sự lãnh đạo của đảng Cộng sản trong đời sống chính trị đất nước.

Những năm 1990, ông đã chủ trì một cách thành công giai đoạn phát triển công nghiệp ngoạn mục ở tỉnh nhà (Bình Dương). Về sau khi làm bí thư đảng ủy thành phố Hồ Chí Minh, ông được nhìn nhận là một chiến sĩ chống tham nhũng, nhờ việc phá băng nhóm xã hội đen ở nơi này.

"Ông ấy thực sự là đại diện cho thế hệ đổi mới", một nhà ngoại giao ở Hà Nội nhận xét. "Ông ấy lắng nghe và thấu hiểu, khiêm tốn và có hình ảnh tốt trong dân".

Ông Triết xây dựng được uy tín như là một nhà cải cách kinh tế vào thập niên 1990, khi lãnh đạo tỉnh Bình Dương. Khi đó tỉnh này là một nơi kém phát triển, chủ yếu làm nông nghiệp, ở phía bắc TP HCM.

Trong khi Hà Nội vẫn đang suy nghĩ về vấn đề nới lỏng đến mức nào quyền kiểm soát của nhà nước đối với nền kinh tế - điều khiến một số nhà đầu tư nước ngoài nản lòng - thì ông đã đặt nền móng cho một sự bùng nổ kinh tế ở tỉnh ông, mở cửa cho đầu tư trực tiếp nước ngoài và khuyến khích dân địa phương khởi nghiệp làm ăn.

"Ông ấy là một trong những người phá bỏ các luật lệ cũ - một trong những người cấp tiến của hệ thống", Thomas Vallely, giám đốc chương trình Việt Nam của trường Kennedy School, bình luận. Ngày nay Bình Dương là một trong các tỉnh thu hút nhiều nhất đầu tư nước ngoài, đóng góp đáng kể vào xuất khẩu hàng công nghiệp của VN.

Năm 1997, ông Triết về lãnh đạo thành phố Hồ Chí Minh, trung tâm kinh tế của cả nước và là nơi ông lãnh đạo cuộc chiến chống bè đảng kiểu mafia của Nam Cam. Băng nhóm này điều hành các nhà chứa, sòng bạc và hoạt động bất hợp pháp nhờ bảo kê của một số quan chức chính quyền. Hơn 155 người đã bị đưa ra xét xử.

Trong chuyến thăm Mỹ, ông Triết hy vọng tập trung chú ý vào thu hút các nhà đầu tư Mỹ và quan hệ thương mại đang tăng nhanh giữa hai nước. Tổng kim ngạch năm 2005 là 7,8 tỷ USD.

Trong lịch trình của ông có điểm đến New York, nơi ông dự kiến gặp lãnh đạo các công ty lớn của Mỹ như General Electric, Intel và American International Group.

Giới quan sát cho rằng Tổng thống Bush và các chính trị gia Mỹ chắc chắn sẽ đề cập chủ đề nhân quyền. Ông Triết đã công khai bác bỏ những lời chỉ trích từ bên ngoài về vấn đề này và khẳng định Hà Nội tôn trọng nhân quyền, và trừng phạt những ai vi phạm pháp luật

(Theo vnexpress)

Quan hệ Việt - Mỹ: cuộc chơi và luật chơi


Dưới đây là bài bình luận của Tuổi Trẻ về mối quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ, trước chuyến thăm Mỹ của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết.

"Hãy nhìn Việt Nam bằng đôi mắt mới!” là điều VN luôn mong muốn từ phía Mỹ trong suốt quá trình hai bên phấn đấu đi tới bình thường hóa quan hệ.

Quả thật, chỉ khi các giới ở Mỹ nhìn nhận VN là một đất nước mà không phải là một cuộc chiến tranh thì quan hệ mới được bình thường hóa và phát triển nhanh chóng.

Chủ tịch Nguyễn Minh Triết đón Tổng thống George Bush tại Hà Nội tháng 11/2006. Ảnh: Tuổi Trẻ.
Chủ tịch Nguyễn Minh Triết đón Tổng thống George Bush tại Hà Nội tháng 11/2006. Ảnh: Tuổi Trẻ.

Ngày nay, sau hơn 10 năm bình thường hóa, quan hệ chính thức trên các mặt kinh tế, văn hóa - xã hội, chính trị - an ninh đã phát triển mạnh mẽ. Quan hệ dân gian cũng phát triển toàn diện. Sự hiểu biết được tăng cường và mối quan hệ toàn diện phát triển trên một mức cao hơn đang là cơ sở mới cho quan hệ Việt - Mỹ.

Nhưng phía trước vẫn còn nhiều việc phải làm. Quan hệ trên thực tế vẫn ở dưới mức tiềm năng, và đó sẽ là cơ sở để hai bên tiếp tục có những sáng kiến chủ động thúc đẩy quan hệ. Đồng thời, những khác biệt về chính trị - xã hội cũng như tranh chấp thương mại cũng đã xuất hiện, và đó sẽ là cơ sở để hai bên lo ngại về những bước lùi có thể có trong quan hệ song phương. Tuy nhiên, xét về tổng thể, khi xu thế phát triển quan hệ đã trở thành không thể đảo ngược và các cơ hội bị bỏ lỡ đã trở nên không ai mong muốn, thì hướng về tương lai đã trở thành một thông điệp rõ ràng.

Nếu so sánh một cách đơn giản, mối quan hệ giữa hai nước cũng giống như một cuộc chơi, với tên gọi cho cuộc chơi và luật lệ cho người chơi. Một khi đã có giao tiếp nhưng tên gọi cuộc chơi chưa được xác định, và theo đó là luật chơi chưa rõ ràng thì quan hệ sẽ không tránh khỏi khó khăn, do trong hoàn cảnh đó, những kỳ vọng có thể trở nên không thực tế, một số hành vi có thể không được chấp nhận, và một số lĩnh vực có thể chưa được khai thác hết.

Do đó, định vị rõ ràng cho mối quan hệ đối tác Việt - Mỹ là điều cần thiết trong giai đoạn này. Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đã nêu rõ trong chuyến thăm Mỹ lần này, VN và Mỹ sẽ tìm các biện pháp để “xây dựng quan hệ đối tác xây dựng hữu nghị, hợp tác nhiều mặt trên nền tảng rộng lớn, ổn định và hiệu quả”.

Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết vẫy tay chào trước khi lên máy bay công du Mỹ. Ảnh: Reuters.
Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết vẫy tay chào trước khi lên máy bay công du Mỹ. Ảnh: Reuters.

Có thể có người vẫn cho rằng một cuộc chơi giữa Mỹ và VN sẽ không tương xứng: Mỹ là một siêu cường quốc có chiến lược tầm toàn cầu, trong khi đó VN là một nước đang phát triển với tầm nhìn và hoạt động khu vực; như vậy, cơ sở của cuộc chơi sẽ không đầy đủ, và cuộc chơi sẽ không “hoành tráng”.

Nhưng đây sẽ là một cuộc chơi thú vị, vì những lý do sau. Mối bận tâm trong một số giới ở Mỹ đến chiến lược toàn cầu trong giai đoạn chiến tranh lạnh đã khiến Mỹ không quan tâm đến những hoàn cảnh đặc thù ở một nước có tên VN mà vẫn nhảy vào can thiệp ở VN với mục tiêu ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản theo logic của thuyết đôminô. Điều đó đã buộc Mỹ phải trả giá mà sau này chính McNamara, một trong những kiến trúc sư của cuộc chiến tranh, phải thừa nhận rằng Mỹ đã “sai lầm ghê gớm”. Nói một cách khác, ngay từ khi đó, việc VN không được nhìn nhận như một đất nước mà Mỹ cần phải có một cuộc chơi riêng đã đưa tới VN như một cuộc chiến đối với Mỹ.

Và khi phải đương đầu với Mỹ, VN vẫn là một người chơi đàng hoàng. VN đấu tranh vì độc lập tự do và thống nhất đất nước, và nhìn nhận chiến thắng ở góc độ đó. Ngay cả khi một số người Mỹ vẫn cảm thấy khó chấp nhận kết cục của cuộc chiến thì vẫn không thể phủ nhận thực tế là đối thủ của họ đã cố gắng tạo cho Mỹ một lối thoát “trải thảm đỏ” ra khỏi cuộc chiến.

Như vậy, không chỉ nên coi VN là một đất nước, đã đến lúc Mỹ còn phải coi VN là một đối tác xứng tầm. Sau hơn 20 năm đổi mới, VN đã có thể và sẵn sàng làm bạn và làm đối tác tin cậy của các nước, đúng như đường lối đối ngoại của Đảng Cộng sản VN đề ra. Kể cả với Mỹ, điều này cũng đang đúng. Quá khứ đã khép lại, quan hệ đã mở ra. Người Mỹ, kể cả cựu binh, đến VN đều thấy người dân và Chính phủ VN thân thiện và hướng về phía trước; thậm chí lịch sử khó khăn trong quan hệ giữa hai nước cũng trở thành mối dây đặc biệt củng cố quan hệ hai bên và hòa bình, ổn định của Đông Nam Á cũng trở thành mục tiêu chung của hai nước.

Nếu Mỹ thật sự coi VN là một đối tác tốt, xây dựng một khuôn khổ đối tác mới cho quan hệ hai nước sẽ là công việc của thì tương lai gần. Nói một cách dễ hiểu, cuộc chơi sẽ được đặt tên, luật chơi sẽ được cùng xây dựng, và hai bên sẽ đi vào một cuộc chơi và chơi đúng luật.

Báo nước ngoài viết trước chuyến thăm Mỹ của Chủ tịch Nguyễn Minh Triết


Tổng thống Bush và Chủ tịch Nguyễn Minh Triết tại Hà Nội hồi tháng 11/2006. Ảnh: Reuters.
Tổng thống Bush và Chủ tịch Nguyễn Minh Triết tại Hà Nội hồi tháng 11/2006. Ảnh: Reuters.

'Các thỏa thuận thương mại sẽ đóng vai trò chủ yếu trong chuyến thăm Mỹ đầu tiên của một vị chủ tịch nước Việt Nam thời hậu chiến', Reuters bình luận về việc Chủ tịch Nguyễn Minh Triết sắp sang thăm Mỹ.

Hãng thông tấn của Anh viết: "Chính phủ hai nước dự kiến sẽ ký Hiệp định Khung thương mại và đầu tư, nhằm mở rộng thương mại và giải quyết các tranh chấp. Vietnam Airlines và hãng Boeing sẽ đàm phán về các hợp đồng máy bay.

Hà Nội và Washington đã ký kết hai hiệp định thương mại trong 6 năm qua, mở đường cho Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới hồi tháng 1. Thương mại hai chiều trị giá 9,7 tỷ USD và Mỹ là thị trường xuất khẩu lớn của Việt Nam. Nước này có tốc độ phát triển 8% mỗi năm, thu nhập bình quân đầu người đạt 780 USD.

Những hoạt động đầu tiên của Chủ tịch Triết sẽ diễn ra vào thứ hai, cùng ngày với phiên tòa phúc thẩm ở New York về việc liệu các nguyên đơn Việt Nam có thể kiện hay không 32 nhà sản xuất Mỹ về loại chất độc dioxin mà Mỹ đã sử dụng tại nước này trong suốt một thập kỷ, cho tới năm 1971.

Mặc dù mối quan hệ song phương vẫn tồn tại những vấn đề, theo các nhà phân tích, tình bạn giữa hai nước nay đã đủ vững vàng và những vấn đề như vậy sẽ không gây ảnh hưởng nghiêm trọng".

Còn tờ New York Times dẫn lời chuyên gia kinh tế của UNDP tại Việt Nam Jonathan Pincus nhận xét: "Chuyến thăm sẽ cho thấy Mỹ là một đối tác đáng tin cậy và chín chắn. Điều này đối với Việt Nam rất quan trọng".

Tờ báo Mỹ cũng ca ngợi Chủ tịch Nguyễn Minh Triết là một người có tầm nhìn xa: "Khi còn là bí thư thành ủy thành phố Hồ Chí Minh, ông đã nổi tiếng về những sáng kiến ủng hộ kinh tế tư nhân và đầu tư nước ngoài.

Khi lãnh đạo tỉnh Bình Dương, một vùng nằm trong đất liền ở phía bắc thành phố Hồ Chí Minh và có ít điều kiện để phát triển, ông đã nới lỏng các điều kiện về đầu tư tư nhân và nước ngoài, giúp tạo ra một trong những khu vực giàu có nhất của đất nước, một nam châm thu hút kinh doanh và lao động".

Theo Minh Châu

Mỹ chuẩn bị chiến tranh trên 'không gian ảo'


Binh sĩ Trung Quốc sử dụng máy vi tính tại một căn cứ quân sự ở thành phố Thiên Tân. Ảnh: Reuters
Binh sĩ Trung Quốc sử dụng máy vi tính tại một căn cứ quân sự ở thành phố Thiên Tân. Ảnh: Reuters

Trung tướng Robert Elder thuộc không lực Mỹ tuyên bố Trung Quốc đang “có ý đồ lật đổ vị trí siêu cường số 1 của Mỹ trong không gian trực tuyến”.

Theo báo cáo mới đây của Bộ Quốc phòng về các chương trình quân sự của Trung Quốc, quân đội Trung Quốc đã thiết lập những đội ngũ có nhiệm vụ phát triển nhiều loại virus tấn công các mạng lưới và hệ thống máy vi tính của kẻ thù.

Không phải ngẫu nhiên Washington nhìn Bắc Kinh bằng con mắt đề phòng. Tháng 11/2006, tin tặc tình nghi nguồn gốc Trung Quốc xâm nhập hệ thống mạng của Trường Hải quân (NWC), Trung tâm Nghiên cứu và phát triển chiến lược hải quân Mỹ tại Rhode Island, lấy đi một số bí mật của hải quân Mỹ. Trước đó, năm 2003, nhóm tin tặc “Titan Rain” bị tình nghi hoạt động tại Quảng Đông, tổ chức hàng loạt vụ tấn công vào Cơ quan Hàng không - vũ trụ Mỹ (NASA), Phòng thí nghiệm quốc gia Sandia (trung tâm nghiên cứu của Bộ Năng lượng), Redstone Arsenal (một cơ sở quân sự của lục quân) và Lockheed Martin (nhà thầu quân sự lớn nhất thế giới).

Nhằm đối phó với những nguy cơ trên mạng, Washington mới xây dựng một trung tâm chỉ huy không gian số tại căn cứ không quân Barksdale tại bang Louisiana, với 25.000 quân nhân, do trung tướng Robert Elder chỉ huy. Nhiệm vụ của trung tâm là kiểm soát “miền không gian trực tuyến” của Mỹ.

Trước lời “tuyên chiến” của Mỹ, mới đây Bộ Ngoại giao Trung Quốc phê phán Washington đã cố tình can thiệp vào công việc nội bộ của Bắc Kinh, và nhấn mạnh Trung Quốc chỉ phát triển quân sự với mục tiêu phòng thủ.

(Tuổi Trẻ/ Daily Telegraph, Reuters)

Sunday, June 17, 2007

Chiến thuật đàm phán tăng lương

Nhiều người vẫn ngại ngùng khi yêu cầu sếp tăng lương, nhưng đây là chuyện hoàn toàn bình thường nếu bạn cảm thấy mình xứng đáng. Một khi chuẩn bị cẩn thận kế hoạch đề xuất tăng lương cho mình cũng như lý do, bạn sẽ dàng đạt kết quả tốt hơn.

Christopher Jones - chuyên gia tuyển dụng của Yahoo! Hotjobs - đưa ra lời khuyên: “Đòi hỏi tăng lương không đạt kết quả ngay trong một ngày. Vì sao? Đó không chỉ là chuyện muốn tăng lương cao hơn bao nhiêu, mà quan trọng là phải chứng tỏ vì sao bạn đáng được như thế”. Bạn nên sắp xếp thời gian gặp sếp của mình khi tâm trạng người ấy thoải mái. Có thể là một bữa ăn trưa để không khí thật tự nhiên. Nhớ nói với sếp mục đích cuộc gặp để sếp chuẩn bị; và bạn nhớ mang những tài liệu chứng tỏ hiệu quả công việc của mình, phòng khi sếp muốn bạn chứng minh.

Bạn nên xác định rõ mức lương mong muốn. Tăng lương đến mức nào sẽ làm bạn thỏa mãn và nếu không đạt được thì sao? Có thể tập dượt trước với một người thân, vì ranh giới giữa hai thái độ tự tin - trung thực và khoe khoang - ngạo mạn là khá mong manh.

Luôn lạc quan

Nếu bạn không được tăng lương như ý muốn, thay vì ca cẩm thì hãy bình tĩnh, lạc quan và tỏ ra chuyên nghiệp. Nói với sếp, bạn yêu thích công việc và những bằng chứng cụ thể rằng mình đã đóng góp nhiều cho công ty. Dùng những từ như “bù đắp” thay vì “tăng lương” hay “tiền bạc”. Ngay cả khi sếp từ chối tăng lương, bạn vẫn cố gắng tập trung vào câu chuyện, vì có thể sếp sẽ cho bạn những quyền lợi khác như tăng ngày nghỉ phép, giờ giấc thoải mái hơn...

Biết thương lượng

Ngay cả khi rất nỗ lực bạn vẫn có thể không được hứa tăng lương ngay. Vậy thì một cách khác để đạt hiệu quả: xin đảm nhiệm một vị trí khác trong công ty. Hoặc hỏi sếp xem bạn phải làm gì để được tăng lương, và liệu có thể nói về chuyện này trong vài tháng tới.

Tiến từng bước

Sếp có thể nói rất muốn tăng lương cho bạn nhưng chưa đủ thẩm quyền. Vậy thì hãy hỏi xem có thể có một cuộc gặp của cả hai người với một lãnh đạo cao hơn. Đừng qua mặt sếp của mình và chắc chắn rằng sếp sẽ can dự vào việc tăng lương của bạn.

Phải luôn tập trung

Chuyện đàm phán tăng lương của bạn có thể cũng gây khó khăn cho sếp. Bạn luôn theo sát mọi biểu hiện của sếp và không bỏ qua một lời nói mang tính hứa hẹn nào, nếu có thể thì hỏi luôn chính xác khi nào sẽ được tăng lương. Bạn cũng có thể nói lại chuyện tăng lương trong một email gửi cho sếp ngay sau cuộc gặp. Luôn nhớ rằng cuộc đàm phán vẫn chưa kết thúc cho đến khi bạn thấy phiếu lương của mình thay đổi. Theo Christopher Jones, nếu chứng tỏ được rằng mình xứng đáng được tăng lương, thì thường sau đó bạn cũng sẽ được thăng chức. Thật là một công đôi việc.

(Theo Tuổi Trẻ)

'Bông hồng vàng' trên chính trường


Một buổi sáng cuối tháng 5, tại văn phòng làm việc, nữ doanh nhân trẻ đang tươi cười trong vòng vây bạn bè và những lời chúc tíu tít: "Chúc mừng chị trở thành đại biểu Quốc hội khóa XII".

Nguyệt Hường là một trong số 25 doanh nhân trúng cử đại biểu Quốc hội khóa XII.
Nguyễn Thị Nguyệt Hường là một trong số 25 doanh nhân trúng cử đại biểu Quốc hội khóa XII. Ảnh: Hoàng Hà.

Bông hồng vàng đó là Nguyễn Thị Nguyệt Hường, Chủ tịch Tập đoàn đầu tư và Phát triển Việt Nam, đang quản lý 7 khu công nghiệp thu hút hàng trăm triệu đôla Mỹ. Thôi thúc cho mình một hướng đi riêng kể từ khi du học Nga về, cô gái gan dạ và bản lĩnh ngày nào đã trở thành nữ đại biểu Quốc hội với bảng thành tích đáng khâm phục.

Mùa đông năm 1987, đứng giữa sân bay Matxcova, Nguyệt Hường 17 tuổi bé nhỏ, co ro trong chiếc áo rét rộng thùng thình chỉ chực bật khóc giữa những người ngoại quốc xa lạ. Nhưng rồi Hường nhanh chóng nhận ra rằng những đồng học bổng ít ỏi không thể giúp cô trang trải chi phí học hành. Cô phải ra chợ Việt phụ việc, bán hàng.

"Khi cầm trong tay tấm bằng cử nhân ngành ngôn ngữ của Đại học Tổng hợp Matxcova, tôi đã khóc vì mừng và hãnh diện. Nhưng đúng lúc đó Liên Xô tan rã. Ước vọng học lên cao hơn nữa của tôi đã tan thành mây khói", Nguyệt Hường nhớ lại.

Năm 1996, Nguyệt Hường trở về, trong va-li của cô chỉ toàn sách. Khốn nỗi tấm bằng đỏ tiếng Nga lúc đó không còn được trọng dùng nữa. Hường quyết định học lớp kế toán của Trường Kinh tế Quốc dân, học thêm tiếng Anh và xin làm kết toàn viên một công ty chuyên sản xuất giày xuất khẩu. Ngay từ lúc đó, Hường đã ước mơ lập công ty cho riêng mình.

3 năm sau đó, Hường đạt được mong muốn của mình. Cô thành lập công ty riêng, hoạt động trong lĩnh vực may mặc, xuất nhập khẩu với 1.000 công nhân. Tạo dựng được thương hiệu, Hường càng muốn mở rộng nhà xưởng và vay thêm vốn để kinh doanh.

Hà Nội chật hẹp, dự án xin thuê đất gửi đi các nơi nhưng chờ đợi vẫn cứ là chờ đợi. Lên ngân hàng vay vốn thì bị từ chối vì công ty tư nhân phải có tài sản thế chấp. Chị thấm nỗi cực nhọc và cơ chế bất cập với những doanh nghiệp tư nhân.

Luật Doanh nghiệp ra đời, tạo cơ hội tốt cho giới doanh nhân. Ý tưởng mới lóe lên trong đầu: "Tại sao mình không tạo nên mặt bằng, hạ tầng để mời các doanh nghiệp vào thuê?".

Dự án Hường nhắm tới là khu công nghiệp Nam Sách 63 ha ở tỉnh Hải Dương. Để đầu tư hạ tầng khu công nghiệp này, cần một lượng vốn rất lớn. Lúc sấy, việc đầu tư khu công nghiệp tại miền Bắc vẫn mới mẻ. Đã có các công ty liên doanh và cả nước ngoài đầu tư phát triển hạ tầng khu công nghiệp nhưng không thành công.

Sau thời gian khảo sát các khu công nghiệp ở Đài Loan, Hàn Quốc..., Nguyệt Hường ý thức được rằng chỉ có thể kêu gọi thu hút đầu tư khi đã có hạ tầng tốt. Chỉ trong vòng một năm, khu công nghiệp Nam Sách đã được lấp đầy. Lần lượt các khu công nghiệp Quang Minh (750 ha) thuộc tỉnh Vĩnh Phúc, Phúc Điền gần 100 ha, Tân Trường 250 ha thuộc tỉnh Hải Dương... được đưa vào vận hành. Đến nay, Nguyệt Hường đã có trong tay 7 khu công nghiệp ở 6 tỉnh thành, với số vốn đầu tư hàng trăm triệu USD.

Vào chính trường như một sự tất yếu

Năm 1999, khi mới 29 tuổi, Hường được Hiệp hội Công thương tiến cử đại biểu Hội đồng Nhân dân thành phố Hà Nội và đã trúng cử với số phiếu rất cao. 5 năm sau, Hường tái đắc cử với số phiếu cao nhất và đến 2007 lại được Hội đồng Nhân dân để nghị ra ứng cử đại biểu Quốc hội khóa XII.

22h đêm trước ngày bầu cử, chuông điện thoại nhà Nguyệt Hường reo vang. Giọng một người đàn ông nghiêm nghị: "Cho tôi gặp cô Nguyệt Hường. Tôi gọi lần này là lần thứ 7. Tôi là một cử tri".

Thì ra vị khách đó là một tiến sĩ về hưu. Ông gọi điện đến kiểm tra xem lá phiếu sắp bầu có lầm không. Biết Hường từng học ở Nga, vị cử tri nọ còn thử bằng tiếng Nga gần 15 phút.

Trong đợt bầu cử vừa qua, có 26 đại biểu là doanh nhân trúng cử. Theo Nguyệt Hường, con số này nói lên việc phát triển kinh tế, nâng cao thu nhập của người dân được ưu tiên hàng đầu trong thời hội nhập.

Quan niệm về sự thành đạt của Hường thật đơn giản: "Phải có khát vọng. Nó sẽ là đích đến, là động lực thúc đẩy chúng ta tiến về phía trước. Phải biết tự vượt qua chính mình".

(Theo Tiếp Thị Gia Đình)