Wednesday, November 14, 2007

“Vàng anh” và “nghi can”

Cảnh sát chỉ mất 10 ngày để tìm ra những kẻ tình nghi đã phát tán đoạn phim về “Vàng anh”. Kết quả này cho chúng ta niềm tin, cho dù tính chất tội phạm là cướp ở dưới tiệm vàng hay tung tin trên internet, nếu lực lượng công an quyết tâm, thủ phạm đều có thể bị bắt. Tuy nhiên, bài viết này chỉ nói về “bản án” mà dư luận đang dành cho 4 sinh viên vừa bị khởi tố.


Sau khi bị khởi tố, 4 nghi can là sinh viên được dẫn ra “cho nhà báo quay phim”. Ngay lập tức, hình ảnh và thông tin về nhân thân của họ tràn ngập trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Mấy năm gần đây, báo chí vẫn thường che mặt và đưa tên tắt những thường dân bị bắt, nhưng không hiểu sao đã không làm vậy với 4 sinh viên này. Luật pháp của Việt Nam không ràng buộc. Nhưng chúng ta cũng nên cân nhắc, bởi nếu tiếp tục như vậy, “danh dự và nhân phẩm” của các bị can, rõ ràng, đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Điều 72 của Hiến pháp tuyên bố rằng, không ai bị coi là có tội khi chưa có bản án có hiệu lực của toà.



Nhưng, không chỉ vụ “Vàng anh”, số phận pháp lý của nhiều công dân, trên thực tế, thường được định đoạt, không phải sau khi bị toà tuyên, mà tự nó đã bị “kết liễu” kể từ khi công an bắt đầu “phối hợp” với báo chí.



Nếu như đoạn phim “Vàng anh” vừa qua bị coi là “văn hoá phẩm đồi truỵ”, hành động “truyền bá” nó, rõ ràng là phải bị xử lý theo pháp luật hiện hành. Truyền thông cũng không thể nào đứng ngoài các diễn tiến liên quan đến sự kiện này. Nhưng, nếu như chúng ta đã từng đồng ý với đề nghị “đừng giết Vàng anh”, một trong hai tác giả của đoạn phim. Thì chúng ta cũng không thể không đối xử “nhân bản” tương tự với những người mà hành vi của họ, cho dù rồi có bị tuyên là có tội hay không, cũng có rất nhiều khả năng là do “bồng bột”.



Thiếu tướng Nguyễn Đức Nhanh, giám đốc Công an Hà Nội đã nói về 4 sinh viên vừa bị bắt này, rằng: “Các cháu không phải lưu manh chuyên nghiệp. Khi được triệu tập, các cháu đã khai báo rõ ràng và nộp nhiều tang vật”. Theo nguyên tắc Tố tụng Hình sự thì trong trường hợp của 4 sinh viên này (không phạm một tội đặc biệt nghiêm trọng, không có ý định bỏ trốn và không hề cản trở điều tra), cảnh sát hoàn toàn có thể để họ “tại ngoại hầu tra” và chỉ cần “cấm đi khỏi nơi cư trú”.



Tất nhiên, những hành động như: còng tay bị can, đưa lên xe thùng hụ còi, cho mặc áo tù và đưa vào cách ly trong trại cũng có một ý nghĩa “trấn áp” nhất định. Nhất là với một loại tội phạm mà xã hội có thể chưa ý thức đầy đủ về tính nguy hiểm khi tiến hành. Nhưng, pháp luật không phải là một công cụ vô tri. Đưa một người trẻ tuổi mà nhân thân không tới mức phải “cách ly” vào nhốt chung với tội phạm, đồng thời bêu riếu họ trước công chúng, thì liệu có còn ý nghĩa cải tạo.



Bốn người bị khởi tố trong vụ án này không phải ai cũng có hành vi nguy hiểm như nhau để có thể tất cả đều bị bắt. Vụ án chỉ mới được khởi tố điều tra, chưa thể khẳng định ai mới thực sự là chủ mưu để áp dụng những biện pháp răn đe nghiêm khắc nhất. Tội liên quan tới “văn hoá phẩm đồi truỵ” áp dụng với cả các hành vi “làm ra”, “tàng trữ” và “truyền bá” nó. Một trong hai người “làm ra” đoạn phim “Vàng anh” là Vũ Hoàng Việt, con của một vị thượng tá, chánh văn phòng cơ quan cảnh sát điều tra, Công an Hà Nội. Ông Nguyễn Đức Nhanh trấn an dư luận rằng, “mọi công dân đều phải bình đẳng trước pháp luật, cho dù người đó là con công an”. Tuy nhiên, dư luận không thể không nghi ngờ về khả năng khách quan của ông bởi khi chưa kết thúc điều tra, ông đã vội kết luận là “hai cháu Thuỳ Linh và Việt” không hề phạm tội.



Rất có thể Thuỳ Linh và Việt quay lại đoạn phim này không nhằm “mục đích phổ biến”, yếu tố để xem xét hành vi của họ có phạm tội hay không. Nhưng, cơ quan điều tra cũng không thể bỏ qua rất nhiều tình tiết có thể nhận thấy khi xem lại đoạn phim. Trong một số video clip, có thể nghe tiếng con trai nói “Đưa lên web nhé?”. Cần có một giám định để xem, tiếng nói đó có phải là của Việt nói với bạn tình hay không. Cái cách mà Việt đưa máy tính cho bạn bè mượn để từ đó đoạn phim bị lọt ra ngoài cũng cần được làm rõ: vì sao trong máy đang có một đoạn phim cần giấu kín mà Việt lại dễ dàng đưa nó cho những người bạn có trình độ máy tính không thua kém gì mình.



Tính nghiêm khắc của pháp luật nằm ở chỗ, mọi cá nhân, mọi hành vi có liên quan đều phải được điều tra, chứ không phải bắt một số người, đưa lên báo, để dư luận yên tâm là những kẻ phạm tội đều đã bị tóm gọn. Nhưng, cho dù có thêm những ai bị bắt thì cách hành xử của báo chí và các cơ quan tố tụng với họ cũng phải trên nguyên tắc coi những người vừa bị khởi tố chỉ là những người đang bị tình nghi.



Không phải tự nhiên mà cảnh sát ở những nước văn minh thường đội lên những người bị bắt một cái mũ trùm đầu bằng vải trước khi dẫn họ ra khỏi nhà. Đấy không phải là một hành động mang tính trấn áp, đấy là một hành động bắt buộc nhằm hạn chế tới mức tối đa sự phát hiện của công chúng đối với họ. Bởi nếu như sự tình nghi của cảnh sát là không chính xác thì hậu quả có thể giảm thiểu khi những người đó quay lại với cuộc sống bình thường. Đó là lý do đã có không ít quan chức (nước ngoài) mất chức chỉ vì gọi một người vừa bị bắt nào đó mà quên nói rõ họ chỉ mới là kẻ bị tình nghi. Không phải ngẫu nhiên mà Hiến pháp Việt Nam có điều 72. Toà án đã trả tự do, tuyên vô tội cho hàng chục nghìn người, trong đó có những người đã bị giam giữ nhiều ngày; trong đó, có những người đã bị báo chí mô tả như những kẻ giết người, những kẻ lưu manh ngay từ khi vừa bị bắt.



Cuốn phim “Vàng anh” đúng là đã gây ra một ảnh hưởng xấu. Có không ít thủ phạm, nhưng cũng có rất nhiều nạn nhân. Pháp luật có nhu cầu phải được bảo vệ, dân chúng có quyền được thông tin. Nhưng, số nạn nhân của “Vàng anh” cũng đừng vì thế mà để tăng thêm một cách không cần thiết.



Theo Huy Đức

Monday, October 29, 2007

Protalix BioTherapeutics stock price falls 82%

A Phillip Frost investment fell 82 percent in one day -- a loss of $287 million.
Posted on Fri, Oct. 26, 2007
Digg del.icio.us AIM reprint print email
BY JOHN DORSCHNER
jdorschner@MiamiHerald.com

Protalix BioTherapeutics, an Israeli biotech firm with strong Miami ties, made a new stock offering on Thursday that caused its stock price to plummet 82 percent.

Trading was halted Wednesday when the price was at $36.06. The company announced it was issuing 10 million new shares at $5 a share. By the close of trading Thursday, Protalix had fallen to $6.31.

The biggest loser was its largest shareholder, Phillip Frost, the Miami physician-entrepreneur who built up and sold the drug maker IVAX. In less than a day, the value of Frost's investment in Protalix sank from $352 million to $65 million.

It's a rare setback for Frost, known for his Midas touch. Smaller investors frequently follow his lead. InsiderScore.com ranked him No. 2 in the nation as the insider whose disclosed stock purchases have generated the highest rates of return.

Last month, Forbes magazine put him at No. 204 in its list of richest Americans, with a net worth of $2.2 billion.

Frost did not return a phone call seeking comment, but many investors were howling with pain on a Google message board. ''This is the biggest scam. . . . All investors got screwed,'' wrote one. ''I have 280 shares of it. . . . Do you guyz have any link abt this decrease?'' wrote another.

Kenneth Vianale, a Boca Raton attorney specializing in shareholder lawsuits, said offering new shares at $5 when the stock was trading at $36 ``is nuts in my view. Obviously shareholders will be pretty mad. This seems to be actionable. It's outrageous.''

A Protalix spokesman in New York, Lee Roth, said, ''I'm not able to comment. I hope to have some answers shortly.'' A receptionist at the company's headquarters in Carmiel, Israel, said no one was available. The firm's CEO, David Aviezer, did not immediately respond to an e-mail.

Started in 1993, Protalix is a biotech firm that has no profit and no revenue as it works to refine products. It is developing a way to make proteins for pharmaceutical products in cultured carrot cells.

The chairman is Eli Hurvitz, 75, who is also chairman of the board of Teva Pharmaceutical Industries, the Israeli firm that bought Frost's IVAX for

$7.4 billion in early 2006.

Later that year, Frost and a small group used a shell company, Orthodontix, to do a reverse merger with Protalix. They invested $15 million, and through the merger Protalix became publicly traded.

Frost, now a Protalix director, continued to buy stock until he owned 9.7 million shares, or 15 percent, of the company before the new stock offering, according to Securities and Exchange Commission filings.

Protalix had about 65 million shares before Thursday, but they were closely held and lightly traded, with an average 20,000 to 60,000 shares changing hands daily. On Thursday, 7.2 million shares were traded.

For the first six months, Protalix lost $12.6 million. It noted in its quarterly report with the SEC that as of June 30, ``the company does not have sufficient resources to complete the commercialization of any of its proposed products.''

In early October, seeking more money, the company filed with the SEC a prospectus for a stock offering of 3.7 million new shares and 1.2 million held by existing shareholders.

The firm said it hoped to raise $121 million at $35 per share, which was close to what the stock was then trading at. But a note warned: ''Given the limited liquidity of our common stock, this trading price may not reflect the actual fair market value of our common stock.'' Announcing the sale of new stock could result ``in a significantly lower public offering price.''

That's what happened. After consulting with investment bankers, Protalix changed the offering terms to 10 million shares at $5 each. Because of that valuation, the company, which had previously had a total stock value of $2.3 billion, was suddenly worth about $375 million.

The move perplexed small traders. ''Holy gosh!'' wrote one investor on a Google message board. ``Anyone know what's going on?''
Shares of Protalix have been highly volatile and have fallen more than 10 percent in a single day at least three times since August. There were at least an equal number of times when the shares rose more than 20 percent since then.

Miami doctor and businessman Phillip Frost is one of the largest shareholders in Protalix, with about 14.9 percent as of last March. The value of that investment would have dropped by almost $300 million in Thursday's slump.

Frost, who is also the vice-chairman of Israeli generic drugmaker Teva Pharmaceutical Industries Ltd (TEVA.O: Quote, Profile, Research), acquired a publicly traded company, Orthodontix Inc, about two years ago. This company then acquired Protalix at the beginning of this year and used Protalix as the name of the combined company.

Protalix's previous year-low was on Aug.1 when it closed at $12.22. However, the shares touched their year-high within 21 days when they closed at $48.40.

In July, Protalix said it reached an agreement with the U.S. Food and Drug Administration on the final design of its key late-stage trial for its drug, prGCD, to treat Gaucher disease.

Gaucher disease is caused by a specific enzyme deficiency due to a genetic mutation received from both parents. It can cause enlargement of the liver and spleen, anemia, bone pain and fractures.

The company expects to start enrollment for the trial during the third quarter of 2007.

Sunday, October 28, 2007

Ai bán blog? Tôi mua!

Hiện số lượng blog đang gia tăng với tốc độ chóng mặt.

Ban đầu là những mạng xã hội, tiếp đến là các thế giới ảo. Còn giờ đây, blog đang trở thành mục tiêu mua lại hấp dẫn trong mắt những công ty truyền thông lớn.

Các blog, đặc biệt là blog có thương hiệu lớn như TechCrunch, Gawker, GigaOm, Boing Boing và Huffington Post, là những hình mẫu kinh doanh rất hấp dẫn. Đây thực sự là thông tin tốt lành đối với những công ty truyền thông truyền thống đang tràn đầy hy vọng nắm bắt và thu lợi nhuận từ thế giới Web 2.0 đang phát triển nhanh chóng.

Hiện số lượng blog đang gia tăng với tốc độ chóng mặt. Mỗi blog thường nhằm vào một nhóm độc giả nhất định. Với quan điểm và tiếng nói riêng, mỗi blog đều phát triển cho mình một “cộng đồng” độc giả nhất định, tạo cơ hội cho những quảng cáo nhằm vào nhóm độc giả đó.

Tính đến tháng 9/2007, công ty Technorati chuyên về theo dõi các blog đã xếp hạng hơn 106 triệu blog, tăng 12 triệu blog so với tháng trước đó. Theo thống kê của comScore, một công ty nghiên cứu marketing trực tuyến, blog công nghệ Boing Boing đã trở thành một trong 5 blog có số lượng người truy cập đông đảo nhất trên mạng, với số lượng người ghé thăm là khoảng 7,5 triệu lượt mỗi tháng.

Theo Technorati, Boing Boing là blog có số lượng truy cập lớn nhất thế giới tính theo số lượng người coi trang này là trang yêu thích (favourite). Trong khi đó, tổng số lượng người đọc của Wired - một tờ báo in về công nghệ - là 1,9 triệu người, tính đến tháng 6/2007.

Điều này có ý nghĩa như thế nào về những công ty truyền thông lớn? Thường thường, đối với những công ty này, bất kỳ một nguồn thông tin nào mới cũng được coi là một đối thủ.

Tuy nhiên, họ lại đang hợp tác hợp tác ngày càng nhiều hơn với các blogger để chia sẻ lượng độc giả và lợi nhuận. Trong thời gian gần đây, nhiều tờ báo đã đưa một số blog trở thành một bộ phận của mình với mục tiêu thu hút một lượng độc giả lớn hơn.

Đầu tháng 8 vừa qua, tờ New York Times đã phối hợp với các tác giả của blog Freakonomics chuyên bình luận về các vấn đề kinh tế trong các tình huống diễn ra hàng ngày và đưa blog này trở thành một bộ phận của tờ New York Times trực tuyến và mục xã luận của tờ báo này.

Stephen Dubner, một đồng tác giả của blog này, coi việc hợp tác này là cơ hội để làm việc với một tờ báo có tiếng và để thu hút độc giả cũng như sự hỗ trợ của tờ báo.

Các công ty truyền thông truyền thống khác cũng nhảy vào lĩnh vực blog. Tờ Houston Chronicle đã tuyển 50 blogger vào làm việc. Những lời bình luận của blogger này sẽ xuất hiện trên website của tờ báo.

Trên tờ Washington Post điện tử cung cung cấp đường link của nhiều blog về công nghệ, sức khỏe, giải trí… Vào năm 2006, Conde Nast, công ty sở hữu tờ Wired cũng như nhiều tạp chí và website khác, đã mua lại Reddit, một trang tin xã hội.

Nhà phân tích đầu tư Jim Peters của Standard & Poor tin tưởng rằng, mặc dù nhiều tờ báo in đã có trang web lớn trên mạng , việc hợp tác với các blog khiến các sản phẩm truyền thông của họ trở nên toàn diện và hấp dẫn hơn.

Điều này đặc biệt đúng với thế hệ độc giả trẻ tuổi, những người ít sử dụng các phương tiện truyền thông truyền thống để phục vụ nhu cầu thông tin của mình hơn cha mẹ họ.

“Tôi cho rằng, đây là một phần trong xu hướng tổng thể tiến tới bổ sung cách thức đưa thông tin, chứ không phải là một sự thay thế”, chuyên gia Peters nhận định.

Nhà phân tích đầu tư Tuna Amobi của S&P cũng đồng ý với quan điểm cho rằng các công ty truyền thông truyền thống dường như đang nhận ra tính hữu ích tiềm tàng của các blog trong việc tăng cường lượng độc giả cho các trang web của họ.

Theo Scott Kessler, một chuyên gia phân tích đầu tư của S&P, các công ty trực tuyến như CNET, Google, IAC/InterActiveCorp và Yahoo rất có thể cũng quan tâm đến việc theo đuổi những cơ hội mà blog có thể mang lại thông qua nội dung, quảng cáo và các công cụ.

Stephen Schwarzman, ông vua mới của Wall Street

Bất chấp sự thăng trầm của thị trường, hoạt động kinh doanh của Stephen Schwarzman gần như thắng nhiều hơn bại.

Trong tháng 2 vừa qua, với một giao dịch “làm nên lịch sử” trên thị trường chứng khoán New York và một buổi tiệc sinh nhật khiến cho các tờ báo phải tốn nhiều giấy mực, Stephen Schwarzman đã trở thành biểu tượng của một thời kỳ mới trong lĩnh vực tài chính, chứng khoán ở Mỹ.

Ông đã được tạp chí Fortune gọi là “Ông vua mới của phố Wall”…

Trong khoảng ba thập niên qua, cùng với sự thăng trầm của thị trường chứng khoán Mỹ, hình ảnh của những nhà môi giới chứng khoán cũng có nhiều thay đổi. Vào thập niên 1980, các nhà môi giới của Wall Street mang dây đeo quần màu đỏ, đi ăn ở nhà hàng Le Cirque, kiếm tiền chủ yếu từ việc mua bán trái phiếu.

Một thập niên sau, họ mặc áo thun và chơi banh bàn suốt ngày ở các công ty đầu tư mạo hiểm nằm dọc theo con phố Sand Hill ở thung lũng Silicon nhưng vẫn kiếm được bạc tỉ nhờ cơn sốt chứng khoán công nghệ.

Nhưng nay thì Wall Street, cái nôi của thị trường chứng khoán New York, gần như đang bị thống lĩnh bởi những “tay chơi có tầm vóc” mới nổi lên. Họ xuất hiện thường xuyên vào mỗi thứ Hai ở phố Park Avenue, nơi đặt trụ sở Blackstone Group, một quỹ đầu tư chứng khoán hàng đầu ở Mỹ.

Mặc áo sơ-mi trắng, áo vét sọc nhỏ vốn là hình ảnh đặc trưng của dân tốt nghiệp trường kinh doanh Harvard, các tay môi giới của Blackstone nay đã lĩnh hội khá tốt những kỹ năng, kinh nghiệm của những người đi trước. Nhưng điều làm cho họ khác biệt với những người đi trước là họ đang thống lĩnh thị trường cổ phiếu vốn được xem là xương sống của nền kinh tế Mỹ trong thập niên này.

Đứng đầu Blackstone là Stephen Schwarzman, năm nay 60 tuổi, đang được xem là “nhân vật hàng đầu của phố Wall”. Năm 1985, Schwarzman thành lập Blackstone với chỉ hai hội viên và hai trợ lý. Đến nay Blackstone đã có 52 hội viên và 750 nhân viên, nắm quyền kiểm soát 47 công ty, đạt doanh thu hơn 85 tỉ đô la Mỹ từ nhiều mảng kinh doanh khác nhau.

Bất chấp sự thăng trầm của thị trường, hoạt động kinh doanh của Stephen Schwarzman gần như thắng nhiều hơn bại. Chẳng hạn năm 2004, Blackstone mua Công ty Hóa chất Celanese khi các nhà đầu tư quay lưng với nó; sau đó Schwarzman nhanh chóng đưa nó lên sàn. Mua Celanese ở Đức nhưng Schwarzman lại phát hành cổ phiếu của Celanese ở Mỹ, nơi các công ty hóa chất được ưa chuộng hơn, và thực tế đã thu lãi rất lớn.

Giới quan sát dự đoán lợi nhuận hàng năm của các quỹ đầu tư và kinh doanh bất động sản của Blackstone Group là không dưới 30% trong suốt năm năm qua. Nay thì Blackstone đang huy động 20 tỉ đô la cho các quỹ đầu tư và 10 tỉ đô la cho kinh doanh bất động sản và xếp hàng đầu trong số các cổ đông sẵn sàng đổ tiền vào, là ngân hàng Bank of America - một tổ chức tài chính có tài sản gấp bốn lần Blackstone.

Nhưng sự kiện xảy ra vào ngày thứ Hai, 19/2 vừa qua, mới thật sự làm cho Schwarzman trở thành nhân vật nổi tiếng. Đó chỉ là một cuộc họp hàng tuần ở Blackstone như bao cuộc họp khác; bắt đầu lúc 8 giờ 30 phút, bàn về thị trường cổ phiếu, tiếp theo là mảng bất động sản: 10 giờ 30, các quỹ bảo hiểm rủi ro: 2 giờ chiều, và kết thúc là mảng quản lý nợ lúc 4 giờ.

“Chúng tôi phải đi vào xem xét tình hình của từng khách hàng, từng giao dịch. Chúng tôi không hề có thời gian để nghỉ trưa”, Schwarzman thổ lộ. Nhưng chính tại cuộc họp này, Schwarzman và các cộng sự của mình đã quyết định mua lại Equity Office Properties với giá 39 tỉ đô la Mỹ sau hai lần nâng giá, tạo nên một kỷ lục về mua bán công ty.

“Giao dịch này không chỉ tạo ra sự khác biệt cho Blackstone mà còn mang ý nghĩa mở rộng nhãn hiệu của công ty này ra nhiều lĩnh vực khác nhau như bất động sản, các quỹ bảo hiểm tổn thất, các quỹ đầu tư vào từng quốc gia chuyên biệt”, James Lee Jr., Phó chủ tịch của J.P. Morgan Chase, ngân hàng “ruột” của Blackstone, nhận định.

Khi những tài năng quý hiếm nhất của Wall Street đều tập trung dưới mái nhà của Blackstone, quả thật Schwarzman đã trở thành người cầm trịch thị trường chứng khoán của Mỹ. Ông hầu như chưa bao giờ bỏ lỡ một cuộc họp vào mỗi thứ Hai. Ngay cả khi đang đi nghỉ ở Pháp, ông cũng gọi điện về văn phòng để họp. Khi các giám đốc điều hành khác đi công tác xa, ông tiến hành họp với họ qua hệ thống video-conference.

Trong các cuộc họp như vậy, các hội viên thường ngồi xung quanh một chiếc bàn có 20 chỗ, còn các cộng sự ít thâm niên hơn và những người mới gia nhập công ty thường đứng ở sát tường. Tinh thần của cuộc họp là tôn trọng những người tài và thường đi ngay vào các vấn đề, kết luận chính.

“Khi tham gia các cuộc họp, mọi người phải bắt đầu bằng việc đưa ra các kết luận bởi vì chúng tôi có rất nhiều chuyện phải bàn”, Mark Gallogly, người từng điều hành mảng cổ phiếu của Blackstone trước khi rời công ty này vào năm 2005 để thành lập công ty riêng mang tên Centerbridge Partners, nói.

Schwarzman, hiện có tài sản cá nhân lên đến trên 3 tỉ đô la Mỹ, là người ít nói và không hay la lối nhân viên mặc dù ông đang giữ cương vị là người đứng đầu một công ty “nóng” nhất của phố Wall. Người ta thường nhìn những người giữ những vị trí này là những ông chủ “dữ dằn”, luôn đặt ra những yêu cầu, đòi hỏi rất cao cho các nhân viên.

“Nếu tôi có nổi giận thì điều đó là hiển nhiên. Nhưng tôi không muốn nói nhiều”, Schwarzman nói. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là các nhân viên của Blackstone cảm thấy dễ thở. Họ luôn đứng trước áp lực phải đạt được thành công và những kỳ vọng, mong đợi “ngầm” từ sếp của mình. “Đó là điều mà Steve đã có thể tạo ra trong môi trường làm việc của Blackstone”, Gallogly nói.

Tuy không phải là người hay la lối người khác khi làm việc, nhưng Schwarzman lại là người khá thích làm những chuyện nổi đình nổi đám để gây chú ý. Bằng chứng là việc ông tổ chức buổi tiệc sinh nhật lần thứ 60 của mình vào ngày 13/2 vừa qua.

Buổi tiệc được tổ chức khá tưng bừng ở Park Avenue Armony, cách căn hộ trị giá 30 triệu đô la Mỹ của Schwarzman vài tòa nhà, với chi phí lên đến hàng triệu đô la Mỹ. Buổi tiệc còn quy tụ hàng trăm người bạn thân thiết nhất của Schwarzman, có sự xuất hiện và trình diễn của các ca sĩ nổi tiếng của Mỹ như Rod Steward và Patti LaBella.

Người đứng ra tổ chức buổi tiệc sinh nhật thứ 60 cho Schwarzman chính là phu nhân của ông, Christine, một luật sư về tài sản trí tuệ.

Thương hiệu trong một thế giới siêu phẳng

Trong một thế giới phẳng, không còn những hố lõm níu giữ người tiêu dùng.

(Dân trí) – “Thế giới cũ là một thế giới không phẳng, với các dịch vụ, sản phẩm là các hố lõm, còn người tiêu dùng là các hòn bi nằm trong hố đó. Sẽ có quá nhiều rào cản khiến bạn không di chuyển từ hố này sang hố khác. Đó có thể là sự ngại ngần thay đổi một số điện thoại đã dùng hàng chục năm, sự bất tiện của việc đi tới cuối thành phố để mua một loại bánh ngọt mới...”

Dân trí xin giới thiệu bài viết với nhiều góc nhìn rất thú vị của ông Nguyễn Thế Tân, chuyên gia công nghệ, về vấn đề thương hiệu của các sản phẩm trên Internet.



Thế giới của Friedman đã phẳng, nhưng Internet còn phẳng hơn, đó là một thế giới siêu phẳng và không ma sát.



Trên Internet các site cạnh tranh chỉ cách nhau một bấm chuột. Các site tin tức VNN, VnExpress, Dân Trí, Tuổi trẻ nằm ngay cạnh nhau trên bookmarks của tôi; Digg, Techmem, MyYahoo và News.com cạnh tranh nhau khốc liệt vị trí góc tin công nghệ trên góc trái màn hình.Diễn đàn có Tathy.com* và Thanhnienxame.net



Cách đây 2 năm, nguồn tin công nghệ chủ yếu của tôi là News.com, sau đó mở rộng thêm Google news và Yahoo news.



Trong thời gian 12 tháng gần đây, Google news và Yahoo news là người tổng hợp tin tức, còn news.com là nơi cung cấp thông tin chuyên sâu chủ yếu.



6 tháng sau, Google news đánh mất vị trí, News.com không còn là chủ đạo,thay vào đó là Beta.news, topix.net và một số blogs, những site này mang tới những giá trị mới: ý tưởng tự do hơn, thảo luận hai chiều và sự nhanh chóng trong cập nhật tin tức.



6 tháng tiếp theo đó, Betanews thậm chí không còn nằm trên bookmarks. Google News vẫn ở đó, nhưng chỉ được bấm vào khi không còn gì để bấm. YahooNews vẫn sống sót nhưng yếu ớt. 3 đối thủ mới là MyYahoo, Digg và Techmem chiếm trên 90% số lần sử dụng.



Lúc đầu trong 6 tháng này MyYahoo mang đến giá trị là sự tổng hợp thông tin từ hàng loạt blog mà tôi theo dõi, tôi vào đó lướt qua tiêu đề và chọn bài sẽ đọc trong các blog.



Từ khoảng 3 tháng nay Digg xuất hiện trong bookmark của tôi , giá trị nó mang lại là giới thiệu các chủ đề công nghệ đang được quan tâm nhất trên thế giới. Và chỉ trong 1,5 tháng gần đây kể từ lúc bắt đầu thật sự sử dụng Techmem , nó đã chiếm 50% số lần bấm chuột. Giá trị của Techmem là giúp tôi biết được điều gì đang xảy ra, giới truyền thông và độc giả đang thảo luận điều gì.



Điều tôi muốn nói là gì?



Trên Internet nếu bạn không phải là SỐ 1, nếu bạn không mang lại các giá trị tốt nhất cho người dùng, bạn sẽ bị thay thế. Và sự thay thế đó rất nhanh chóng, trước đây nó là hàng năm, rồi hàng quý, bây giờ đã là hàng tháng. Hơn nữa, trên Internet chỉ có 1 người là số một, cuộc chơi ở đây là "Người chiến thắng sẽ được tất cả".



Thế giới cũ và mới



Thế giới cũ là một thế giới không phẳng, với các dịch vụ, sản phẩm là các hố lõm, còn người tiêu dùng là các hòn bi nằm trong hố đó. Sẽ có quá nhiều rào cản khiến bạn không di chuyển từ hố này sang hố khác. Đó có thể là sự ngại ngần thay đổi một số điện thoại đã dùng hàng chục năm, sự bất tiện của việc đi tới cuối thành phố để mua một loại bánh ngọt mới, sự thiếu tin tưởng khi thử một nhãn hiệu sản phẩm mới, sự không quen thuộc về giao diện khi chuyển từ điện thoại Nokia sang dùng SonyErricson, chi phí quá lớn cho việc chuyển chỗ ở để có được một trường học tốt cho con cái, chi phí điện thoại quá lớn để thực hiện các cuộc làm ăn xuyên biên giới, hay vô vàn nguyên nhân khác.



























Một thế giới vật lý của Thomas Friedman là thế giới phẳng, người ta không quá khó khăn trong việc dịch chuyển từ nhà cung cấp này sang nhà cung cấp khác, tuy vậy các hố lõm và rào cản vẫn tồn tại, quá trình dịch chuyển diễn ra từ từ, chậm chạp.



Và cuối cùng, đó là Internet - một thế giới siêu phẳng và không ma sát. Như đã mô tả ở trên, nó chỉ có một điểm lõm duy nhất do người chiến thắng nắm giữ, sự dịch chuyển là nhanh chóng bởi vì các dịch vụ chỉ cách nhau một nút bấm chuột. Đó là thế giới cạnh tranh khốc liệt với nguyên tắc khắc nghiệt kẻ thắng được tất.



Giá trị của thương hiệu



Nhiều thực nghiệm cho thấy, Yahoo, Microsoft có chất lượng kết quả tìm kiếm không thua kém Google, Ask.com thậm chí có những cải tiến xuất sắc về search, nhưng thị phần tìm kiếm của Google tăng liên tục, phần còn lại của các search engine khác chủ yếu do các site nội dung của họ tạo ra. Một số người thậm chí còn sử dụng Google để tìm từ Yahoo. Lý do là vì nghĩ tới search, người ta nghĩ tới Google - thương hiệu số 1 trong search.



Trong thế giới siêu phẳng với ma sát bằng không, hay nói cách khác là hàng rào cản trở sự dịch chuyển tiêu dùng gần như không có, Google dẫn trước Yahoo và Microsoft về sản phẩm và thương hiệu.



Yahoo và MS có thể bắt kịp Google về chất lượng phép tìm kiếm, đôi lúc Ask.com còn vượt lên trên với những sáng kiến độc đáo, nhưng trong tâm trí người sử dụng, search vẫn là Google.



Và khi Ask.com chưa có được công cụ search tốt hơn hẳn search của Google tới mức đủ để bù đắp khoảng cách về thương hiệu thì họ vẫn chưa thể lấy được người sử dụng từ tay Google.



Còn khó hơn nữa, vì thương hiệu bám rất chắc trong tâm trí người sử dụng, Ask.com buộc phải duy trì được khoảng cách sản phẩm so với Google search trong một thời gian dài. Với tiềm lực và vị thế dẫn đầu của mình, Google sẽ không khó khăn gì trong việc xóa bằng khoảng cách sản phẩm và khi đó vì thế giới là siêu phẳng và ma sát bằng không, mọi khách hàng sẽ trở về điểm lõm của Google.



Ma sát bằng không giúp cho Ask.com giành khách hàng từ tay Google, nhưng nó cũng giúp cho Google giành lại mọi thứ cũng dễ dàng như vậy. Lợi thế luôn thuộc về người có thương hiệu bởi vì thay đổi khoảng cách sản phẩm là điều dễ dàng hơn hẳn.



Một thời gian trước, vào thời điểm ban đầu khi TNXM tách khỏi Tathy.com, có thể nói lực lượng hai bên khá cân bằng nhau. Thậm chí tnxm thời điểm ban đầucó mometum khá tốt, và trong những giai đoạn nhất định nó còn vượt lên so với Tathy.com. Nhưng tathy.com có lợi thế thương hiệu, và sai lầm lớn nhất của TNXM là không nhanh chóng tái định vị thương hiệu của mình mà bám theo triết lý cũ, nội dung cũ, hải đăng cũ. Một khi thành viên phải lựa chọn giữa hai thứ giống nhau, thì với họ Thăng Long có nghĩa là tathy.com, kết cục cuối cùng người có thương hiệu đã chiến thắng.



Nói tóm lại, Thương hiệu ăn sâu vào tiềm thức mọi người, bền vững và khó thay đổi, vì vậy nó giúp bạn duy trì và giữ vững khoảng cách trước các đối thủ tấn công liên tục trên Internet. Khách hàng có thể tạm thời chuyển sang đối thủ khi họ có sản phẩm tốt hơn, nhưng khi bạn đưa khoảng cách sản phẩm về zero thì quy luật của thế giới siêu phẳng, không ma sát sẽ lại đưa tất cả khách hàng trở về với bạn.

Monday, October 22, 2007

Stock market: Story of LDK

What a disaster these last three weeks have been! But stop and think about the whole picture. It is helpful to divide this situation into two parts.

1. The company, LDK Solar (LDK)- both its fundamentals and a quantitative assessment of the charges against it.
2. The factors affecting its stock price until the audit report, earnings, or both.

The Company, the Charges, the Media Circus

LDK is extraordinary; it had a forward PE of 18.42 on Friday and a PEG of .36, and a multi-year growth rate between 60 and 150% per year. It is in the right place in the right industry at the right time. These facts are clear to many and they want to own the shares of LDK. Of course they would much rather buy them cheaply. The average retail investor does not control the price but the large investor, hedge funds, trading desks of large investment banks can control it.

Along comes Charley Situ, a financial controller who had been fired by the company, who claims that the company's inventory numbers are fraudulent. He sends inside company information to many parties; the media, investment banks, hedge funds, SEC, and who knows who else. He claims 250 metric tons of silicon scrap is worthless and should be written off the books. Two analysts give a heads up, and the stock price drops. One of the two, CIBC, downgrades it twice in one week. The other, Piper Jaffray does not and makes positive comments. Still another, Needham & Co upgrades it to strong buy yet it somehow that does not show up on Yahoo Finance either as a news story or under the analyst opinions, although it did on Bloomberg and several other sites.

Then, Barron's Online publishes a hit piece two hours before market close on a Friday. The article is beyond imagination in its viciousness and predicts the stock will fall to zero, implying the company is a fraud and another ENRON. They republish it over the weekend and again on Monday. The next Friday, two hours before closing, they do it again all over, claiming new information and including a video that attempts to draw in several other Chinese solar companies. They republish that one again on the next Monday also. (Interestingly, these Friday articles have now been withdrawn.) Pete Najarian of Fast Money on CNBC Monday night says the stock is finished. Robert Hsu, the Chinese stock analyst says sell (at $35) because the company will not speak to him. (Two weeks before he was recommending it in the 60s)

By Tuesday morning in premarket trading the stock drops to $33 from its $76 value of two weeks before. Then LDK files a statement with the SEC directly responding to Charley Situ's charges. Instantly the stock rises and doesn't stop until it hits $47. An external audit believed to be by KPMG has been started the previous week and LDK confirms this.

The company has 104,000,000 shares of stock. All but 17,000,000 are in the "lockup" period and cannot be traded. Institutions that either can or cannot trade the stock are believed to comprise 75% of the 17,000,000, making about 4,000,000 real shares actually being traded. On several days before the new naked short rules went into effect last Monday, the volume was over 30,000,000 shares a day. After the rule change it dropped to four or five million per day.

Last Thursday the Wall Street Journal Online published another negative article with an inaccurate headline. Although very slanted, it was not anywhere near the league of the Barron's pieces. The next day, Friday at 4:01 pm, after option expiration and the market closed, they published another piece. This time it was more balanced and quoted analysts and LDK customers with positive commentary (first time this has occurred in the media). They also included an impressive write-up on the CEO.

However, last Friday, Goldman Sachs came out with a Sell rating on LDK. Goldman Sachs had never covered this stock before and it is considered exceptional to start a company with a Sell rating. That rating further reduced the stock again in a freefall as stop loss orders were popping off and panic selling had set in. It ended up closing at $35.68, down about 14%.

The Charges in Detail

First, there have never been any charges against LDK except the issue over the inventory. The disputed evaluation is over 250,000 kg of scrap silicon that was purchased for reprocessing into wafers. We know this is on the books at the purchased price but we do not know the purchased prices. They can be estimated. I have done this in an earlier posting on the Yahoo Message board for LDK (one editorial comment, change kiloton to metric kilograms).

The worst case if all 250,000 kg is worthless is $57,000,000 and $25,000,000 is the intermediate case. I finally concluded $7,500,000 may occur which would affect earnings by $.07. That translates to a reduced stock price of about $2.00, much different from the recent $41.00 drop over this issue. In the absolute worst case it would result in charge of $57,000,000 and a stock price reduction of $7.60.

It appears the negative impact of the media stories, downgrades, and short and naked short sales of this stock have been excessive and remarkable. Why has all this happened? My personal opinion is it is both a coordinated manipulation on a masterful scale as well as an opportunistic situation for traders who were not connected to any manipulation.

Factors Affecting the Stock Price Pre Audit Report

This is a fearful time. Many investors and traders have lost large sums either as hard or paper losses. Nothing about what's happened is for the average uninformed investor.

In the absence of an effective company early this week, anything can happen. It could hover, go up, or continue downward severely. It's the third possibility that needs some prior thought. There's nothing particularly keeping the selling pressure down. Many are fearful and capitulating. Naked short selling comes in effective bursts driving through stop loss set points. All the downward pressure is either from panic sales, stop loss orders, or naked shorting. The idea on the shorting side is twofold. First to cover newly shorted stock at a lower price; second, a possibly much bigger factor, to cover naked short positions from the last two weeks; finally, to accumulate stock for the ride back up, whenever it starts. The shorting is a machine gun; the accumulating is a slow moving big truck.

I think longer term investors should not be afraid and should look for a resolution resulting in a positive return of momentum based on the fundamentals of the company. For myself, I will continue to buy in stages in case it continues to fall. Otherwise I will watch and still maybe buy some calls. I'm not selling sell because I see a growing disconnect between the story and the circumstances.

Disclosure: Author has a long position in LDK solar

Saturday, October 20, 2007

Có 1 công ty chuyên kinh doanh về chuối tươi tại 1 thị trấn nhỏ biggrin.gif làm ăn cũng ko mấy phát đạt. Một hôm do sơ suất của những nhân viên , hỏa hoạn đã xảy ra và khi chữa được đám cháy thì đống chuối đã trở nên cháy đen. Vì tức giận giám đốc công ty đã bắt nhân viên của mình bán hết số chuối hỏng đó. Các nhân viên trong công cảm thấy rất lo lắng về chuyện đó, vì họ biết làm sao có thể giải quyết được những nải chuối cháy đen như vậy, nhìn đã mất cảm tình nói gì đến chuyện bán được. Hôm sau, 2 nhân viên đầu tiên được cử đi bán. Suốt cả 1 ngày, họ chỉ nhận được những cái lắc đầu của những người đi đường. Sau cả 1 buổi mệt mỏi, 1 nhân viên đã cầm lấy 1 quả chuối và ăn .Thật ngạc nhiên là quả chuối có vị thật lạ, ngọt và còn ngon hơn cả chuối lúc chưa bị cháy. Thế là 1 chiến lược marketing đã được vạch ra.Họ bàn với giám đốc và ngay ngày hôm sau họ đã chuyển số chuối đó đếnvào trong thành phố. Ban đầu họ cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu, sau đó nhân viên mar đã kéo 1 nhóm người lại và bảo họ ăn thử, nếu ko ngon sẽ ko lấy tiền. Ban đầu chỉ 1 vài người chú ý và sau đó là rất nhiều người cùng xúm lại, tất cả đống chuối đã được bán hết 1 cách nhanh chóng....Thế là công ty sản suất chuối sấy đầu tiên ra đời và làm ăn vô cùng phát đạt suốt 1 thời gian....Vì vậy khi gặp rủi ro bạn cũng đừng nên thất vọng vì biết đâu đó sẽ là ý tưởng kinh doanh mới cho bạn ....


Vậy bài học ở đây là gì? "CHUỐI CHÁY NGON HƠN CHUỐI TƯƠI" biggrin.gif

Người giám đốc trong trường hợp này đã tạo một cơ hội kinh doanh bất ngờ bằng quyết định cho nhân viên đi bán chuối cháy. Thực tế đây là một quyết định quản trị sai lầm ở một số điểm sau:
- Đặt áp lực gần như là bất khả thi cho nhân viên.
- Nguyên tắc kỷ luật nội bộ bị xem nhẹ, hành động theo cảm tính (tức giận).
- Ra quyết định khi thiếu quá nhiều dữ liệu.
- Sơ suất của một số x nhân viên được đáp trả bằng hành động trừng phạt một số y nhân viên (xem xét kỹ sẽ thấy có 2 người đi bán hàng, họ là người gây ra?)

Kết quả: thành công bất ngờ.

Vậy bài học ở đây là gì? "QUYẾT ĐỊNH QUẢN TRỊ ĐƯỢC ĐÁNH GIÁ LÀ SAI LẦM CÓ THỂ ĐEM ĐẾN THÀNH CÔNG NGOÀI DỰ TÍNH".

Nhóm làm việc là gì và hoạt động như thế nào?

Nếu muốn là một nhà quản lý thành công thì bạn phải tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: "Nhóm làm việc là gì và hoạt động như thế nào?". Nhóm làm việc không đơn thuần chỉ là tập hợp một nhóm người. Nó là một tổ chức có chức năng, đặc trưng riêng và quy tắc hoạt động.

“Chọn được cầu thủ giỏi thì dễ nhưng làm cho họ chơi ăn ý với nhau thì khó”, Casey Stengel, Cựu huấn luyện viên New York Yankees.

Nếu không biết được những điều này thì bạn sẽ lúng túng và gặp khó khăn trong công việc. Hiểu rõ được chúng thì bạn có thể làm cho nhóm của bạn đạt được hiệu quả cao nhất trong công việc.

Mỗi nhóm làm việc đều có nhiều người với những cách thức và cường độ làm việc khác nhau. Có người thì làm việc một cách hăng hái xốc vác, thì người có bạn phải thúc giục họ mới làm, có người dường như không làm việc gì cả nhưng bạn vẫn phải cần họ vì họ có thể cho bạn những ý kiến rất hay.

Nếu như trước đây bạn chưa từng thấy nhóm của bạn làm việc một cách năng nổ, nhiệt tình thì tôi khuyên bạn nên đọc cuốn sách Quản lý nhóm làm việc: Tại sao họ thành công hoặc thất bại của Meredith Belbin. Cuốn sách của Belbin viết dành cho những nhà quản lý muốn có được kết quả bằng cách khiến cho nhân viên của mình làm việc theo cách hiệu quả nhất. Tôi sẽ diễn đạt lại những điều ông ấy đã nói và tôi mong muốn bạn phải đem ra thực hành những điều ấy.

Belbin cho rằng một nhóm có 9 vai trò. Chúng ta thường hay thực hiện một hoặc nhiều vai trò của nhóm. Tuy nhiên nếu như phân tích vai trò của nhóm của chúng tôi thì không tiện cho lắm. Vì vậy bạn hãy xác định vai trò nhóm của bạn rồi kiểm tra với những gì bạn tìm được thì có ích hơn.

9 vai trò của một nhóm làm việc

Là người đặt nền móng: Họ là những nhà tư tưởng đi tiên phong; họ đề ra ý tưởng mới; họ tìm ra giải pháp cho vấn đề khó khăn; họ có lối suy nghĩ cấp tiến, khác biệt, nhiều chiều và sáng tạo.

Là người nghiên cứu tìm ra các phương sách: Họ là những người sáng tạo, thích đưa ra ý tưởng mới và thực hiện chúng; họ là người hướng ngoại và rất được người khác mến mộ.

Là người hợp tác: Họ tuân thủ theo quy tắc và được quản lý chặt chẽ; họ có thể tập trung vào các mục tiêu và họ đoàn kết thành một nhóm thống nhất.

Là người vạch kế hoạch: Họ luôn mong muốn đạt được kết quả, thành tích; họ ưa thích thách thức và khát khao thu được kết quả.

Là người đánh giá và phân tích: Họ phân tích đánh giá và cân nhắc; họ là những người bình tĩnh và vô tư; họ luôn suy nghĩ một cách khách quan.

Những người làm việc theo nhóm: Họ là những người luôn giúp đỡ lẫn nhau và có tinh thần hợp tác cao; họ luôn đối thoại với nhau nhằm mang lại những điều tốt đẹp nhất cho nhóm.

Những người thực hiện công việc. Họ có kỹ năng làm việc tốt; họ làm việc hết mình; họ muốn công việc được hoàn thành.

Là người hoàn tất công việc: Họ kiểm tra chi tiết công việc; họ là người gọn gàng và cẩn thận; họ làm việc hết sức tận tâm.

Là các chuyên gia: Họ mong muốn trang bị cho mình những kỹ năng chuyên môn; họ làm việc rất chuyên nghiệp; họ có nhiều nghị lực và nhiệt huyết.

Giờ đây bạn đã biết nên chọn ai vào trong nhóm của bạn rồi. Như vậy cụ thể thì một nhóm làm việc nghĩa là gì và bạn sẽ làm gì để nhóm của bạn làm việc một cách hiệu quả? Một lần nữa hãy xem lại cuốn sách của Belbin và bạn cần biết rằng nhóm là một tập thể người cùng làm việc vì một mục tiêu chung. Một nhóm không thể làm việc hiệu quả khi mỗi thành viên trong nhóm chỉ lo tập trung vào mục tiêu riêng của mỗi người. Mục tiêu riêng, sự thăng tiến cá nhân và việc tìm cách để gần gũi với sếp (cả bạn nữa), việc biến nơi làm việc thành một câu lạc bộ xã hội... thì hãy gác lại sau giờ làm việc.

Khi bạn nghe thấy cách xưng hô “chúng tôi” nhiều hơn là kiểu xưng hô "tôi" thì khi đó có nghĩa là bạn đã có một nhóm làm việc biết hợp tác với nhau.

Bạn cũng sẽ biết bạn có một nhóm làm việc tốt khi những vấn đề khó khăn trở nên dễ dàng bởi vì mỗi khi có khó khăn, các thành viên trong nhóm sẽ nói: “Chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta cùng nhau giải quyết”.

Bạn cũng biết bạn có một nhóm làm việc tốt khi bạn thấy nhóm của bạn làm việc một cách hiệu quả.

Monday, October 8, 2007

Bí quyết đầu tư của ông trùm chứng khoán Warren Buffett

Bí quyết đầu tư của ông trùm chứng khoán

Nhà đầu tư siêu việt được nhiều người biết đến là Warren Buffett - ông được xem là nhà đầu tư tài chính thành công nhất thế giới cho đến hiện tại.

Xin giới thiệu bí quyết đầu tư của tỷ phú đa tài này

1. Đầu tư vào công ty chứ không đầu tư vào cổ phiếu

Warren Buffett quan niệm rằng cổ phiếu chỉ là tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu của cổ đông đối với công ty đó. Ông không đầu tư vào cổ phiếu, mà đầu tư vào công ty. Nói một cách khác, ông hoàn toàn không quan tâm đến việc mua đi bán lại cổ phiếu trong thời gian ngắn. Thay vào đó, ông áp dụng chiến lược “buy and hold” - mua và giữ - nghĩa là ông sẽ giữ cổ phiếu trong thời gian dài, rất dài và đôi khi giữ luôn nếu đó là những công ty ông xác định là chiến lược của mình.

2. Đầu tư theo giá trị thực:

Warren Buffett chịu ảnh hưởng sâu sắc của Benjamin Graham - người tiên phong về đầu tư theo giá trị. Ông cho rằng về lâu dài giá thị trường của cổ phiếu sẽ phản ảnh giá trị nội tại của nó. Do đó những cổ phiếu tốt là những cổ phiếu đang được thị trường định giá thấp (underpriced).

Theo ông, khoảng cách giữa giá thị trường và giá trị nội tại này càng lớn thì biên độ an toàn, cũng như lợi nhuận mà nhà đầu tư nhận được từ cổ phiếu sẽ càng cao. Để có lợi nhuận, phải tính được giá trị thật hay giá trị nội tại của cổ phiếu hay công ty đó. Các nhà đầu tư nổi tiếng khác như Benjamin Graham, đôi khi đưa ra những công thức xác định giá trị thực theo kiểu của mình, dĩ nhiên dựa vào những công thức cơ bản. Riêng Warren Buffett thì không đưa ra một công thức cụ thể nào của riêng ông. Do đó, theo một số tác giả, công thức tính giá trị thực của ông là một bí ẩn. Tuy vậy, theo phần lớn các tác giả và nhà nghiên cứu khác, Buffett sử dụng nguyên tắc xác định giá trị thật cơ bản như những nhà đầu tư, phân tích tài chính khác.

Cái khác duy nhất làm cho ông thành công là ông nghiên cứu rất kỹ và rất sâu từng công ty ông sắp đầu tư. Ông đã từng nói: “Để là nhà đầu tư thành công, chúng tôi đọc hàng trăm, hàng trăm báo cáo thường niên của các công ty”. Ngoài những chỉ số tài chính, ông còn quan tâm hết sức đặc biệt đến vị trí, lợi thế cạnh tranh của công ty và năng lực của ban lãnh đạo.

Những câu hỏi Warren Buffett đặt ra trước khi quyết định chọn công ty/cổ phiếu để đầu tư như công ty có phát triển tốt không, có lợi thế cạnh tranh không? Warren Buffett chỉ muốn mua cổ phiếu của công ty có lợi thế cạnh tranh cao; là công ty dẫn đầu thị trường của ngành kinh doanh chính của nó hoặc là có thương hiệu được khách hàng đánh giá cao.

Ông không muốn đầu tư vào những công ty không có lợi thế cạnh tranh. Ông còn xét xem công ty mà ông sắp đầu tư có nguy cơ bị công ty lớn mạnh khác nhảy vào cạnh tranh hay không. Ông là người sáng chế ra từ “economic moat” ngụ ý công ty đó có lợi thế cạnh tranh và tạo ra “hàng rào” ngăn cản sự cạnh tranh của các công ty khác.

Warren Buffett luôn đặt ra cho mình những câu hỏi:

- Công ty đó có mô hình kinh doanh đơn giản không? Ông chỉ đầu tư vào các công ty có mô hình đơn giản, dễ hiểu, không quá phức tạp. Ông chỉ đầu tư vào những ngành mà ông biết rất rõ. Lợi nhuận công ty tốt, tăng trưởng ổn định không?

- Tỷ số nợ trên vốn có thấp không? Tỷ số lợi nhuận trên nợ có cao không? Giả sử lợi nhuận không đạt được mức kỳ vọng, công ty có khả năng trả được nhũng món nợ đến hạn không?

- Tỷ lệ lợi nhuận trên vốn đầu tư có tốt không? Đây là một trong những chỉ số mà Buffett đặc biệt quan tâm. Ông chỉ đầu tư vào những công ty tạo ra mức lợi nhuận tốt.

- Chi phí vận hành của công ty có ở mức chấp nhận được hay không?

- Dòng tiền mặt để đầu tư có đủ lớn để tạo ra lợi nhuận và sự tăng trưởng?

- Công ty có giữ lại lợi nhuận để tái đầu tư hay không? Việc công ty chia cổ tức hay không chia cổ tức là một trong những điểm khác biệt giữa Benjamin Graham và Warren Buffett. Benjamin Graham cho rằng công ty nên chia cổ tức cho nhà đầu tư. Đối với ông, cổ tức được chia tốt hơn cổ tức được giữ lại trong công ty. Trong khi đó, Warren Buffett muốn công ty giữ lại lợi nhuận để tái đầu tư. Ông cho rằng, nếu như công ty đang làm ra lợi nhuận tốt - bằng hay cao hơn mức lãi suất mong muốn - thì công ty nên giữ lợi nhuận lại để tái đầu tư. Khi đó công ty sẽ trở thành một máy in tiền với tốc độ ngày càng tăng cao nhờ hiệu ứng tuyệt vời của lãi suất kép.

- Ban lãnh đạo có giỏi, có tầm nhìn, có bề dày thành tích về quản lý kinh doanh, có đạo đức không? Buffett chỉ đầu tư vào những công ty ông tin rằng ban lãnh đạo có năng lực.

Chọn thời điểm mua

Buffet không bao giờ vội vã mua những cổ phiếu có biên độ an toàn không rõ ràng. Thường thì ông sẽ đợi khi thị trường vào giai đoạn điều chỉnh hoặc khi thị trường đang thời kỳ giảm giá mạnh. Khi đó ông sẽ mua được cổ phiếu của công ty với giá thấp hơn giá trị nội tại của nó. Phương pháp đầu tư đơn giản này đã giúp ông thành công lớn và trở thành một trong những người có tài sản lớn nhất thế giới. Nó cũng giúp ông thoát được tổn thất trong những giai đoạn mà hầu hết mọi người đều bị thiệt hại, ví dụ như giai đoạn cổ phiếu các công ty Internet bùng nổ và sụp đổ. Tuy vậy, ông bị một số người phê bình là quá thận trọng và vì thế đã bỏ qua những cơ hội lớn.

Không quan tâm

Với chiến lược đầu tư nói trên Warren Buffett không quan tâm nhiều đến sự lên xuống của giá cả thị trường chứng khoán cũng như chu kỳ kinh tế. Nói đúng hơn ông chỉ quan tâm đến việc lên xuống giá khi ông chọn thời điểm mua. Khi đã mua rồi, ông không quan tâm đến sự lên xuống của giá nữa.

Một điểm nữa khá đặc biệt là ông rất ít quan tâm đến việc đa dạng hóa danh mục đầu tư. Nhiều nhà đầu tư đã nghiên cứu và thực hiện thành công các phương pháp đa dạng hóa danh mục đầu tư tức là chọn nhiều cổ phiếu của các công ty khác nhau, ngành khác nhau có tác dụng bổ sung, tương hỗ nhằm đạt được lợi nhuận cao nhất có thể trong khi giảm rủi ro đến mức thấp nhất. Warren Buffett không theo trường phái đa dạng hóa này. Ông cho rằng nếu đã chọn được doanh nghiệp tốt để đầu tư thì sẽ đạt lợi nhuận cao và rủi ro thấp. Việc đa dạng hóa danh mục đầu tư, tức là chọn thêm những cổ phiếu khác vào danh mục đầu tư sẽ giảm lợi nhuận cao tạo ra từ công ty/cổ phiếu chính yếu.

Theo ông, nếu “lỡ” đầu tư vào doanh nghiệp có lãi suất thấp hơn kỳ vọng, thì hãy rút ra càng sớm càng tốt, vì càng để lâu, nhà đầu tư càng bị lỗ và vì thế mất cơ hội đầu tư ở công ty tốt. Còn nếu đã đầu tư đúng công ty làm ăn hiệu quả, thì đừng rút tiền gốc và cổ tức ra khỏi doanh nghiệp. Càng để lâu bao nhiêu thì lợi nhuận sinh ra càng cao bấy nhiêu.

Những câu nói hay

“Luật số 1: Đừng bao giờ thua lỗ. Luật số 2: Không được bao giờ quên luật số 1”. Nguyên tắc này khác hẳn với nguyên tắc cơ bản của các nhà kinh doanh cổ phiếu thành công: phải biết chấp nhận thắng và thua. “Giá là những gì chúng ta phải trả. Giá trị là những gì chúng ta nhận được”. “Nếu là nhà đầu tư bạn hãy tập trung vào việc công ty đó sẽ hoạt động kinh doanh như thế nào. Nếu là nhà đầu cơ, bạn hãy quan tâm đến giá thị trường của nó, và đó không phải là cách làm hay cuộc chơi của chúng tôi”.

“Nguyên tắc để làm giàu: Hãy sợ hãi khi những người khác tham lam. Hãy tham lam khi những người khác sợ hãi”.

Theo ông khi số đông “tham lam” sẽ đẩy giá cổ phiếu lên quá cao, vượt qua giá trị thật. Còn khi số đông sợ hãi sẽ đẩy giá cổ phiếu xuống tạo ra những cổ phiếu có biên độ an toàn, và lợi nhuận trong tương lai cao.

“Thời gian là kẻ thù của những doanh nghiệp làm ăn thua lỗ và là bạn của doanh nghiệp đang ăn nên làm ra. Nếu doanh nghiệp bạn đầu tư có tỷ suất lợi nhuận trên vốn chủ sở hữu 20-25%, thời gian là bạn của bạn. Nếu tỷ suất lợi nhuận của doanh nghiệp thấp hơn mức bạn mong muốn thì thời gian là kẻ thù của bạn”.

(Theo TBKTSG)

Monday, October 1, 2007

Người 'đi săn' công ty

Trong giới đầu tư tài chính ở Việt Nam, Nguyễn Bảo Hoàng được “xét nét” nhất vì anh xuất thân từ một bác sĩ y khoa tốt nghiệp tại Mỹ nhưng lại được giao điều hành một quỹ đầu tư được xem là mạo hiểm nhất tại thị trường Việt Nam: IDG Ventures Việt Nam.
Ông Nguyễn Bảo Hoàng. Ảnh: T.T.

Chính vì thế, Hoàng luôn là sự lựa chọn số một của bất kỳ ai muốn nghe những câu chuyện lý thú về việc đi “săn” những công ty Việt Nam mới thành lập trong ngành công nghệ cao, “thổi” cho chúng lớn lên bằng nhiệt huyết, tài năng và khát vọng của những người trẻ tuổi.

- Dưới sự điều hành của anh trong hơn 3 năm qua, IDG đã đầu tư với 23 dự án toàn thuộc những ngành mới nổi. Anh hài lòng dự án nào nhất?

- Hỏi như thế chẳng khác nào bảo tôi phải trả lời trong số những đứa con của mình, tôi yêu quý đứa nào nhất. Tôi luôn thấy thơ thới khi nói về những dự án này, về những người đang điều hành chúng. Mỗi ngày, tôi hạnh phúc khi được làm việc cùng họ, được chia sẻ trong từng suy nghĩ, từng niềm vui nỗi buồn, được nhìn thấy từng công ty lớn lên và thành công.

Mỗi lần họp hội đồng quản trị với các công ty, tự đáy lòng mình tôi luôn mong muốn 80% tin tức đem ra bàn thảo là... tin xấu. Nếu không thì công ty hoạt động không bình thường. Bởi với hầu hết các công ty mới thành lập và đang có sức phát triển, 80% thời gian là để sửa những vấn đề đang xảy ra và hoàn thiện những công việc đang tiến hành.

- Nhưng giới tài chính nói rằng anh khắt khe lắm, những công ty anh đầu tư bao giờ cũng giành nắm cổ phần chi phối và rồi chẳng bao giờ hé cửa cho quỹ đầu tư khác bước vào?

- Tôi không khóa cửa bao giờ. Nhưng phải công nhận rằng tôi hơi khó tính. Khi một đối tác khác muốn vào, tôi tự hỏi họ muốn gì và có thể giúp gì cho công ty của tôi. Nếu họ thuyết phục được tôi thì không có gì phải ngại cả.

- IDG đầu tư theo công thức TMT (công nghệ - truyền thông - viễn thông). Lĩnh vực truyền thông đang được anh quan tâm ở mức độ nào?

- Nói thật tôi khoái nhất là đầu tư vào truyền thông. Vấn đề của truyền thông Việt Nam hiện nay là phải định ra chiến lược phát triển trên cơ sở hiểu biết thị trường và người tiêu dùng. Nên nhớ nhiều tờ báo giấy, tạp chí... ở Mỹ đang “sắp chết” trước sự bành trướng của Internet.

Đương nhiên, tôi biết quảng cáo trên các tờ báo điện tử hiện nay chẳng là bao so với báo giấy, nhưng 5-7 năm nữa tỷ lệ này sẽ thay đổi. Một điều không kém phần quan trọng là để thúc đẩy sự phát triển của làng báo điện tử, Việt Nam cần giải quyết dứt điểm vấn đề về bản quyền của bài viết.

- Còn đầu tư về giáo dục, anh có nhìn thấy cơ hội không? Chẳng phải nhiều người nói Việt Nam đang bị “hổng” về giáo dục chất lượng cao?

- Tôi có nhìn thấy và tôi cũng lo lắng nhiều. Bởi hiện nay, đối với giáo dục cao cấp Việt Nam phải đi “gia công” ở nước ngoài, trong khi giáo dục lẽ ra mình phải tự làm, và phải làm tốt. Đúng là người Việt Nam tài năng, nhưng điều này chỉ phát huy khi họ có cơ hội học hành. Chúng tôi đang có vài dự án trong lĩnh vực này và sẽ công bố trong một vài tháng tới.

Nhưng mà đừng nghĩ chúng tôi lập trường đại học hay làm một cái gì đó to tát tương tự nhé. Bản thân tôi mơ ước ngay trong lòng Việt Nam có một trường đại học chất lượng cao tương đương tầm khu vực và thế giới. Khổ nỗi, các nhà đầu tư tư nhân không thể làm một mình. Họ có vốn, có kinh nghiệm, có những người chuyên nghiệp, nhưng dự án phải do chính Chính phủ và Bộ Giáo dục và đào tạo “chủ xị” mới được.

- Nói tới giáo dục, không thể không nhắc tới y tế. Anh là tổng giám đốc một quỹ đầu tư, nhưng lại là một bác sĩ, anh có muốn lập bệnh viện riêng của mình không?

- Có chứ. Tôi sẽ làm. Mỗi ngày, tôi đều cảm thấy có chút gì đó tiếc nuối, tự hỏi sao mình không tiếp tục theo đuổi nghề y. Chắc chắn một lúc nào đó tôi sẽ quay trở lại, sau khi đã cảm thấy mình chín chắn trong việc thấu hiểu thị trường này.

Việt Nam có một điểm rất đặc biệt là hai lĩnh vực giáo dục và y tế dường như không theo kịp sự phát triển kinh tế của đất nước. 5-6 năm trước, khi vào một bệnh viện công, tôi cứ nghĩ miên man về việc ngoài chi trả chi phí khám bệnh theo quy định còn phải đưa các khoản “linh tinh” khác để giúp người làm trong bệnh viện đủ sống... Phải nói như thế nào nhỉ?

Chất lượng dịch vụ y tế đang thấp, tất nhiên tôi nhìn ra cơ hội, nhưng để biến cơ hội này thành một dự án thành công thì phải tốn nhiều công sức và thời gian. Đó cũng là đặc điểm riêng có của thị trường tài chính Việt Nam hiện nay: Nhìn đâu cũng thấy cơ hội, nhưng để “ghi bàn” được thì khó lắm!

- Nhưng anh sắp tăng vốn đầu tư tại Việt Nam lên thêm 200 triệu USD. Điều này chẳng phải nói lên rằng anh đang đầu tư rất thành công đó sao?

- IDG có quy mô 100 triệu USD, đã đầu tư được một tỷ lệ nhất định, và trong vòng 9-12 tháng tới chúng tôi sẽ giải ngân hết. Trong nửa đầu năm sau, chúng tôi sẽ thành lập quỹ thứ hai huy động chừng 200 triệu USD, chủ yếu từ các nhà đầu tư ở Mỹ.

Nhưng ở Việt Nam điều nguy hiểm nhất là hiện nay nhiều người đang muốn làm giàu thật nhanh, thật to. Đây không phải là cách IDG làm. Là nhà đầu tư, tất nhiên ai cũng muốn tối đa hóa lợi nhuận, nhưng chúng tôi không đuổi theo ước mơ kiếm nhiều tiền. Để thành công, mỗi ngày mình đều cố gắng, bồi đắp. Tiền là cái thứ hai sẽ đến sau khi mình làm được những điều mình yêu thích, với lòng say mê và sự cố gắng cao nhất.

(Theo Tuổi Trẻ)

Chuyện các ông bầu kinh doanh bóng đá

Vài năm gần đây, chuyện mua bán đội bóng không còn là riêng lẻ. Nhưng không phải ông bầu nào cũng “mát tay” trong việc kinh doanh trên sân cỏ.

Khởi xướng cho việc mua bán đội bóng đá đầu tiên có lẽ là khách sạn Khải Hoàn (TP HCM) năm 2004. Ban đầu, ông bầu Huỳnh Anh Kiệt chỉ chơi bóng đá phong trào, nhưng không ngờ đội cứ thắng liên tục để từ hạng ba TP HCM lên thẳng hạng nhất quốc gia. Lỡ phóng lao nên ông phải “đổ” ra hàng tỷ đồng đầu tư, sẵn sàng thưởng vài chục triệu đồng cho mỗi trận thắng, không thua gì các đội bóng của cả một tỉnh, thành. Ngoài ra, ông phải sửa chữa lại căn biệt thự để cho đội tập trung, đưa vợ con lên ở khách sạn…

Kết quả là khách sạn Khải Hoàn “gồng mình” trụ được hạng trong lần đầu tiên chơi ở hạng nhất quốc gia, nhưng mục đích kinh doanh không đạt hiệu quả vì khách sạn chỉ có vài chục phòng, nếu có quảng cáo thì cũng không đủ đáp ứng khách đến đông hơn. Vì vậy ngay sau mùa giải, ông đã “gả” lại cho một ông bầu khác cũng rất mê bóng đá và từng chơi phong trào với mình trước đây. Thế là cuộc thương thảo thành công và đội bóng được bán đứt với giá bằng một mùa giải mà ông Kiệt đã đầu tư (khoảng 2 tỷ đồng).

Sau lần đầu tiên tham gia giải hạng nhất quốc gia năm 2005, ông Phan Chánh Tâm (còn gọi là Ba Vạn, chủ các đội phong trào Vạn Chinh, Đá Mỹ Nghệ và nổi tiếng với nghề chơi đá quý ở TP HCM) đã háo hức đầu tư bằng cách đổ tiền để xây dựng lại sân bóng, nhà nghỉ cho các cầu thủ, thuê cầu thủ ngoại… Thậm chí, ông còn sắm cho đội một chiếc xe 50 chỗ ngồi gần 1,3 tỷ đồng để di chuyển. Nhưng sau gần hai mùa “biết đá biết vàng”, ông Ba Vạn cũng nghẹn ngào rao bán vì không kham nỗi kinh phí nuôi đội.

Sau những thất vọng vì rớt hạng ở mùa giải 2005, lãnh đạo CLB Đông Á - Thép Pomina đã thương thảo và bán đội bóng cho ông Võ Quốc Thắng (Công ty Đồng Tâm) với giá gần 3 tỷ đồng. Đã có trong tay đội chuyên nghiệp Gạch Đồng Tâm - Long An thi đấu rất thành công, nhưng ông Thắng vẫn muốn mua đội hạng nhất này.

Dù nhiều lời ca ngợi ông muốn đùm bọc các cầu thủ cũ của Đông Á, nhưng ai cũng hiểu bóng đá là kênh quảng cáo hiệu quả để ông Thắng tung ra thị trường sản phẩm mới Sơn Đồng Tâm. Vì vậy ngay mùa sau, thương hiệu Đồng Tâm đã xuất hiện và bao phủ cả 3 mặt trận quốc gia (Ngói Đồng Tâm đã có trước đó ở giải hạng nhì quốc gia). Sau mùa giải cũng gây tiếng vang với đội bóng mới và sản phẩm mới, ông Thắng đã bán lại đội Sơn Đồng Tâm với giá lời gấp 2-3 lần giá mua cho công ty xi măng Vinakansai ở tận Ninh Bình (thậm chí còn bán thêm tiền đạo Carlos Rodriguez với giá chuyển nhượng kỷ lục 70.000 USD). Đây cũng là cuộc mua bán mà ông Võ Quốc Thắng luôn nắm phần chủ động trong việc tạo lợi nhuận kinh doanh.

Nhưng trên đây chỉ là những cuộc kinh doanh tầm hạng nhất vài tỷ đồng. Khi CLB chuyên nghiệp Đà Nẵng được rao bán, nhiều đối tác tầm cỡ như Ngân hàng Dầu khí toàn cầu, Tổng công ty tàu thủy Việt Nam và Ngân hàng Thương mại cổ phần Sài Gòn - Hà Nội (SHB) thì giá trị đã được nâng lên trên 100 tỷ đồng. Nhưng bù lại, họ sẽ được khai thác nhiều “bất động sản” như khu nhà ở, khu tập luyện, biệt thự chuyên gia cùng 20 ha đất đắt giá ở quận Liên Chiểu, Tuyên Sơn, Đà Nẵng. Dù cuộc thương lượng và ký kết vẫn chưa chính thức ngã ngũ, nhưng rõ ràng đội bóng đá đang là sản phẩm vô hình được nhiều doanh nghiệp nhắm đến để đầu tư, mua bán.

(Theo SGTT)

Kiếm triệu USD trước tuổi 25

Chuyện về Merry Riana, nữ triệu phú trẻ tuổi gốc Indonesia nhưng thành danh tại đảo quốc Singapore, có thể là một bài học quý giá cho các bạn trẻ trước ngưỡng cửa vào đời.
Merry muốn trở thành tỷ phú lúc 30 tuổi. Ảnh: Tiền Phong.

Có mặt tại TP HCM theo lời mời của Trung tâm Thành công và Hạnh phúc, Merry Riana - nữ triệu phú trẻ tuổi gốc Indonesia nhưng thành danh tại đảo quốc Singapore, có hai buổi thuyết trình và giao lưu với hàng trăm khán giả, hầu hết là giới trẻ Việt Nam tại khách sạn Majestic, TP HCM (ngày 29 và 30/9).

Merry sinh năm 1980, trong một gia đình nghèo đông con ở Indonesia. Năm 18 tuổi, khi vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, cô đến Singapore theo học tại Đại học Công nghệ Nanyang, chuyên khoa điện - điện tử, để lại món nợ 40.000 USD cho bố mẹ ở quê nhà.

Cô đến Singapore gần như với hai bàn tay trắng. Tiếng Hoa không biết, tiếng Anh cũng chỉ bập bõm. Merry rớt ngay trong kỳ thi trắc nghiệm nhập trường bằng tiếng Anh, khiến cô phải mất thêm một năm học ngoại ngữ, đồng nghĩa với việc cha mẹ cô thêm gánh nặng nợ nần.

Merry có nhiều nét tương đồng với không ít bạn trẻ Việt Nam trước ngưỡng cửa cuộc đời. Chẳng hạn việc học ngành điện - điện tử không phải là nghề nghiệp mơ ước của cô. Chẳng qua đó là công việc cha mẹ cô muốn và cũng dễ xin việc ở quê nhà.

Bước ngoặt đến với Merry khi cô có 6 tháng thực tập tại một công ty điện tử trước khi tốt nghiệp với bằng kỹ sư. Làm một con tính, Merry nhận thấy rằng dù lương tháng của một kỹ sư ở Singapore khá cao, khoảng 4.500 đôla, nhưng với vật giá đắt đỏ, sau khi trừ các khoản chi phí, cô chỉ còn lại 500 đôla.

Chỉ riêng việc trả khoản nợ vay gồm lãi, cô mất đứt 10 năm. “Đó là khoảng thời gian quá dài mà tôi không thể chờ đợi được. Tôi tự đặt ra mục tiêu là phải trở thành triệu phú vào năm 25 tuổi. Tôi còn có khoản nợ vay và có bố mẹ già phải chăm sóc, phụng dưỡng” - Merry kể.

Thế là Merry chuyển qua kinh doanh vì cô cho rằng đây là cách duy nhất để trở nên giàu có nhanh chóng. Thương vụ đầu tiên Merry làm như bao người khác muốn thành công nhanh chóng là đầu tư chứng khoán bằng khoản tiền khó khăn lắm mới vay được.

Merry có lý do để tin mình sẽ thành công trên thị trường chứng khoán bởi lẽ cô chính là quán quân trong thị trường chứng khoán “ảo” được tổ chức tại trường. Và, kết quả là trắng tay với “cuốn sổ nợ” lại thêm trang mới.

Phần thưởng duy nhất của chuyến phiêu lưu chính là bài học đời thật khác xa sách vở. Không nản, Merry vét túi được 200 đôla thử sức lần nữa với công việc tư vấn viên cho một công ty truyền tiêu có tên “thành công vĩnh cửu”. Sau một tháng, công ty đóng cửa. Một lần nữa Merry trắng tay.

Thành công đến sau nhiều lần thử sức mà sau này cô đúc kết bằng kinh nghiệm mang tính công thức: Niềm tin -> Hành động -> Tiềm năng -> Kết quả -> Niềm tin.

Merry chia sẻ với cử tọa mà hầu hết là giới trẻ: “Hãy lắng nghe xem mình thực sự muốn gì. Tiếp theo bạn phải hành động để đạt được mục tiêu đó. Khi bạn làm thì có thể đúng có thể sai. Đúng thì mình sẽ đạt được kết quả. Sai thì phải thay đổi phương pháp cũng như cách làm để đạt được kết quả mong muốn. Khi đã thành công thì ngược lại củng cố niềm tin cho bạn”.

Thất bại ê chề nhưng không gì dập tắt được ước mơ thành công cháy bỏng trong cô. Merry chuyển qua làm công việc bán hàng. Ở đây cô khám phá năng lực đặc biệt của mình và trở thành một chuyên gia bán hàng cực kỳ xuất sắc trong lĩnh vực tài chính, bảo hiểm.

Dĩ nhiên phải kể tới công suất làm việc đáng nể của cô. Gần như suốt nhiều năm liền cô không có ngày nghỉ cuối tuần, đồng thời không khi nào cô làm việc ít hơn 14 tiếng mỗi ngày.

Merry đã kiếm được hơn 1 triệu đôla chỉ sau bốn năm tốt nghiệp đại học ở tuổi 25 đúng như mục tiêu đã định. Merry tự mình thành lập tổ chức mang tên cô - Merry Riana Organization quy tụ các thành viên trẻ xuất sắc trong nhiều lĩnh vực.

Trong hai năm qua, cô đã phát triển tổ chức lên tới 50 người. Tháng 7/2006, cuốn sách đầu tay A gift from a friend (Món quà từ một người bạn) của cô lọt vào danh sách best-seller (bán chạy nhất) tại Singapore. Merry trở thành diễn giả và chuyên gia huấn luyện số một châu Á.

Mục tiêu kế tiếp của Merry là trở thành tỷ phú vào năm 30 tuổi. “Bạn phải có ước mơ kèm theo đó là hành động để thực hiện nó. Điều này không mới, bạn có thể nghe thấy ở đâu đó. Nhưng hãy làm như tôi nói, vì đó chính là những gì cuộc đời tôi đã trải qua”, Merry khuyên.

(Theo Tiền Phong)

Thursday, July 19, 2007

Nửa điều còn lại

Vũ Phong Lưu

Hạng "Bỉ nhân" học lỏm được chút đạo lý bé bằng móng tay, ngắn tựa khoảnh khắc, chưa qua nổi một đời đã bị thiên hạ chê là u tối, thế mà cứ cho mình là ghê gớm lắm, không những tự đẻ thêm ra thuyết này thuyết nọ, cốt sao trộn lẫn đạo đức với lưu manh, nhập nhằng tử tế với bịp bợm... lại còn tập hợp lâu la, muốn "nắn" lại cả thiên hạ cho hợp với ý mình. "Nắn" một đời chưa thỏa, còn muốn "nắn" mãi đến muôn đời. Vì thế luôn luôn phải lo tìm người nối được cái "chí" ấy của mình để đi tiếp cái con đường có khi dẫn đến chỗ làm hỏng cả thiên hạ.

Bậc Thánh nhân sở dĩ có chỗ khác. Thánh nhân hiểu đạo lý lớn ngang Trời Đất, dài suốt cả quá khứ, vị lai rồi, mà vẫn còn lo thiên hạ hỏng. Vì thế, để sáng được cái "đạo" của mình, làm cho đạo lý ngày càng trọn vẹn, không những luôn luôn mong có người phản biện, thậm chí có khi phải tìm cho bằng được kẻ sẽ đi ngược lại con đường do chính mình đã vạch ra...

Trên đây trích "Lời tựa" trong "Luận ngữ Tân thư", một kiểu sách lai rai về đạo lý tân thời, thỉnh thoảng cũng có chỗ vừa quen vừa lạ. Song quen thì hình như cũng không cũ đi, mà lạ cũng chẳng làm mới thêm. Sau đây xin trích một phần của bộ sách đó, phần chép về việc của Mạnh Tử lúc cuối đời:

*"Nhân tri sơ, tính bản thiện"

Nước Lỗ năm ba trăm... trước Công nguyên.

Mạnh Phu Tử chủ trương: "Nhân tri sơ, tính bản thiện" (Cái gốc của con người trước khi có nhận thức là tính thiện). Ngài lập nên cả một học thuyết về tính thiện, lại còn đặt ra đạo lý "Nhân nghĩa" được phần lớn thiên hạ tin theo, học trò đông vào bậc nhất đời bấy giờ. Thế mà Ngài vẫn thường than: "Thiên hạ sắp hỏng mất rồi. Ta chỉ mới nói ra có nửa điều hay đấy thôi. Vậy mà ai cũng tin cả như thế, thì còn nửa điều hay kia nữa, bao giờ mới nói nốt được đây?" Ngài vẫn áy náy về chuyện đó đến nỗi mất ăn mất ngủ, vì thế thường để ý tìm người khả dĩ có thể truyền lại hết cái sở học của mình. Nhưng tìm mãi vẫn chưa ra. Một hôm có kẻ xưng là Hư Tử đến ra mắt hỏi:

- Nghe nói Phu Tử còn nửa điều hay mà thiên hạ chưa ai có thể nghe được. Vậy như tôi đây liệu có nghe được chăng?

Mạnh Tử hỏi:

- Ngươi khác mọi người ở chỗ nào?

Hư Tử trả lời:

- Không khác gì cả, tôi vốn cũng có tính bản thiện như mọi người.

Mạnh Tử lại hỏi:

- Vậy cái ác từ đâu mà có?

Hư Tử trả lời:

- Cái ác từ trong loài cầm thú, con người học ở loài cầm thú mà có.

Mạnh Tử bảo:

- Có kẻ làm vua suốt đời ở trong cung, không hề tiếp xúc với cầm thú, vậy mà đối với thiên hạ vẫn ác hơn cả loài cầm thú, đến mức bắt trăm họ phải đời đời thần phục sự vô đạo, bất nhân của mình là cớ làm sao?

Hư Tử không trả lời được. Từ đó đành cắp tráp theo làm học trò, suốt đời học về "nhân nghĩa". Về sau, vị Hư Tử ấy cũng trở thành một triết giả có tiếng đời bấy giờ.



Một hôm khác, lại có kẻ xưng là Hấp Tử tìm đến ra mắt. Hấp Tử hỏi:

- Nghe nói Phu Tử còn nửa điều hay mà thiên hạ chưa ai có thể nghe được. Vậy như tôi đây liệu có nghe được chăng?

Mạnh Tử hỏi:

- Ngươi khác mọi người ở chỗ nào?

Hấp Tử trả lời:

- Không khác gì cả, tôi vốn cũng có tính bản thiện như mọi người.

Mạnh Tử lại hỏi:

- Vậy cái ác từ đâu mà có?

Hấp Tử trả lời:

- Ấy là do con người không được học hành tử tế, không hiểu đạo lý nên làm bậy.

Mạnh Tử bảo:

- Khối kẻ làm quan cũng được học hành, đỗ đạt, lại suốt ngày rêu rao, dạy dỗ mọi người hết đạo lý này đến đạo lý khác... Vậy mà rốt cuộc tự mình vẫn ác hơn chó dữ, vẫn ngày ngày bắt dân gian phải cung đốn, hầu hạ. Đục khoét của dân cả đời chưa thỏa, lại còn thả cho con cháu, họ hàng, lâu la mặc sức nhân danh pháp luật, ăn cướp của dân giữa ban ngày ban mặt đem về chia nhau, coi dân chẳng khác gì cỏ rác... là cớ làm sao?

Hấp Tử cũng không trả lời được. Từ đó cũng đành cắp tráp theo làm học trò, học về "nhân nghĩa". Về sau, vị Hấp Tử ấy cũng trở thành một bậc đại hiền đời bấy giờ.



Một hôm khác, tiếp tục có kẻ xưng là Mạt Tử tìm đến. Mạt Tử hỏi:

- Nghe nói Phu Tử còn nửa điều hay mà thiên hạ chưa ai có thể nghe được. Vậy như tôi đây liệu có nghe được chăng?

Mạnh Tử hỏi:

- Ngươi khác mọi người ở chỗ nào?

Mạt Tử trả lời:

- Không khác gì cả, tôi vốn cũng có tính bản thiện như mọi người.

Mạnh Tử lại hỏi:

- Vậy cái ác từ đâu mà có?

Mạt Tử trả lời:

- Cái ác có ở ngoài đời, con người do bị dụ dỗ, lôi kéo mà làm ác...

Mạnh Tử bảo:

- Vậy có kẻ suốt đời ở nơi thôn dã, không hề bị ai dụ dỗ, lôi kéo. Thế mà có khi chỉ vì cái kim, sợi chỉ cũng nổi hứng giết người là cớ làm sao?

Mạt Tử cũng không trả lời được. Từ đó cũng đành cắp tráp theo làm học trò, học về "nhân nghĩa". Về sau, vị Mạt Tử ấy cũng trở thành một người hiền đời bấy giờ.



Một hôm khác, lại tiếp tục có kẻ xưng là Tắc Tử tìm đến. Tắc Tử hỏi:

- Nghe nói Phu Tử còn nửa điều hay mà thiên hạ chưa ai có thể nghe được. Vậy như tôi đây liệu có nghe được chăng?

Mạnh Tử hỏi:

- Ngươi khác mọi người ở chỗ nào?

Tắc Tử trả lời:

- Không khác gì cả, tôi vốn cũng có tính bản thiện như mọi người.

Mạnh Tử lại hỏi:

- Vậy cái ác từ đâu mà có?

Tắc Tử trả lời:

- Cái ác sở dĩ có là do con người chưa biết tôn trọng mạng sống của kẻ khác...

Mạnh Tử bảo:

- Vậy có kẻ coi thường đến cả mạng sống của chính mình, hoặc vì thù oán, mất hết tính người, hoặc nhân danh cái thiện, mà sẵn sàng huỷ hoại cả thân thể do cha mẹ đẻ ra, chỉ cốt gieo rắc tai họa cho đồng loại là cớ làm sao?

Tắc Tử cũng không trả lời được. Từ đó cũng đành cắp tráp theo làm học trò, học về "nhân nghĩa". Về sau, vị Tắc Tử ấy cũng trở thành một người hiền lành tử tế đời bấy giờ.



Rốt cuộc, Mạnh Tử vẫn không tìm được ai để có thể nói ra nốt nửa cái điều hay kia. Ngài vì thế càng lấy làm buồn rầu lắm. Mãi đến năm Ngài ngoài tám mươi tuổi, vào một ngày cuối đông u ám, bỗng có kẻ xưng là Tuân Tử, người nước Triệu tìm đến xin gặp. Người này mày xếch trán hẹp, mũi gồ như một dãy núi dựng giữa mặt, giọng vang như chuông, dáng như hổ báo. Khi đến không vào hẳn trong nhà, mà chỉ đứng ở dưới thềm vái một cái rồi hỏi:

- Nghe nói Phu Tử còn nửa điều hay mà thiên hạ chưa ai có thể nghe được. Chính tôi cũng chỉ muốn nghe duy nhất có nửa điều ấy mà thôi?

Mạnh Tử từ trong nhà hỏi ra:

- Tại sao Ngươi lại chỉ muốn nghe có nửa điều ấy?

Tuân Tử trả lời:

- Những điều khác tôi đều đã từng nghe, song vừa nghe bằng tai nọ, thì ngay lập tức, đã cho ra tai kia hết cả rồi.

Mạnh Tử lại hỏi:

- Vậy ngươi còn gì khác với mọi người?

Tuân Tử trả lời:

- Tôi từ nhỏ đã coi mình chẳng qua cũng hệt như những loài cầm thú khác mà thôi. Thế mà nói rằng ai cũng vốn có tính bản thiện cả thì khác gì ru ngủ người ta. Như vậy chẳng những sẽ làm cho con người tự ảo tưởng về mình, mà còn sinh ra mất cảnh giác trước tính ác của đồng loại thì sao?

Mạnh Tử nghe nói vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Ngài bảo:

- Người có phải là kẻ ta đang đi tìm đó không? Người nói như thế, tức là đã nghe cái nửa điều còn lại ấy của ta rồi đấy.

Tuân Tử lại hỏi:

- Phu Tử tìm thấy cái nửa điều ấy ở đâu ra?

Mạnh Tử vẫn ngồi trong nhà mà trả lời:

- Ở giữa thiên hạ này, trong cuộc đời này. Vả lại cứ xem chữ thì biết. Sở dĩ gọi là "chữ nghĩa", bởi vì trên mặt chữ vốn đã có sẵn nghĩa, thậm chí cả đạo lý nằm ở ngay đó rồi. Ta từ khi đọc chữ thánh hiền, đã biết rằng cái gọi là thiện chẳng qua chỉ có ở nơi đầu lưỡi mà thôi. Thiện là cái thuộc về khẩu (cửa miệng). Vì thế chữ thiện(*) vốn chỉ là chữ khẩu (miệng) ngụy trang đi mà thành. Chính cái ác kia, mới thực là có sẵn trong con người, tự lòng người mà ra. ác là cái thuộc về tâm. Cho nên chữ ác(**) chính là một cách đọc khác, một cái nghĩa phía bên kia, nghĩa thứ hai của chữ... tâm (lòng người) đó vậy. Ta xưa nay sở dĩ cứ phải giảng điều ngược lại, là vì hy vọng con người sẽ quên đi cái ác trong tâm mình mà gắng làm điều thiện đấy thôi. Không ngờ kết quả chẳng được là bao, con người cứ càng ngày càng thích nhân danh cái thiện để làm điều ác. Tất cả chỉ là nhân danh cái thiện mà thôi... Rồi sẽ tới lúc, tính ác kia sẽ thả sức lộng hành đến mức quỷ thần cũng không lường được cho mà xem.

Tuân Tử nghe đến đó, bấy giờ mới nhìn rõ mặt của Mạnh Tử phía trong nhà, hốt nhiên đang đứng giữa sân bỗng rùng mình một cái. Lại hỏi tiếp:

- Vậy còn chữ "Nhân" của Khổng Tử ngày trước, tại sao Phu Tử phải hạ thấp xuống bằng cách thêm vào một chữ "nghĩa", thành ra "nhân nghĩa" làm gì?

Mạnh Tử trả lời:

- Cũng là sự cùng bất đắc dĩ đấy thôi. Ta vì thấy những kẻ loạn thư bại tự trong thiên hạ cứ mải miết hiểu sai chữ "Nhân" (***) đó của Đức Khổng Tử. Họ cho rằng hai vạch song song trong chữ "Nhân" kia là ngụ ý chỉ cốt đạt tới sự bình đẳng, ngang bằng đối với tất cả mọi người(?). Thế thì "Nhân" tầm thường quá, lừa dối quá. Đức "Nhân" kia mà hiểu thành như vậy, thì kẻ làm vua thật ra sẽ chỉ biết có mị dân, kẻ làm dân sẽ suốt đời bị mê hoặc mà không bao giờ ngóc đầu ngóc cổ lên được. Có biết đâu rằng hai vạch ấy thì một vạch tượng trưng cho Trời, một vạch tượng trưng cho Đất. Chữ "Nhân", chính là con "người" đứng trước Trời, Đất, ngang bằng với Trời, Đất, đóng vai trò là cái phần hồn vía của cả vũ trụ "Thiên, Địa, Nhân" này. Đức "Nhân" lớn như thế, ghê gớm như thế, người đời không ai hiểu nổi, thì làm sao có thể theo được. Trong khi đó lại đem cái sai ra mà lừa dối nhau, mà bịp thiên hạ, làm hỏng cả thiên hạ thì ta thà hạ thấp xuống còn hơn. Song "Nhân nghĩa" dẫu có thấp hơn "Nhân", thì đó cũng là cái đạo cốt để hướng tới đức "Nhân", mục đích cuối cùng vẫn là chữ "Nhân" ấy mà thôi.

Tuân Tử lại hỏi:

- Phu Tử còn điều gì muốn nói nữa không?

Mạnh Tử vẫn từ trong nhà trả lời:

- Còn một điều cuối cùng này thôi. Ta biết người là kẻ có thể tự mình làm ra đạo lý, cũng như ta, đều cốt hướng thiên hạ tới cái đức "Nhân" kia của Đức Khổng Tử. Vì thế gặp được người là ta có thể yên tâm rồi. Người cứ việc bắt đầu từ cái phía mà người cho là đúng. Dẫu có ngược lại với cái chỗ bắt đầu của ta, thì từ nay, chính điều đó mới làm cho ta mãn nguyện.

Tuân Tử cáo từ ra về, từ bấy giờ không gặp lại Mạnh Tử nữa. Vài năm sau, Mạnh Tử mất. Về cuộc gặp gỡ duy nhất này của hai vị, nghe nói lúc đầu cũng có chép trong Sử kí. Nhưng không hiểu sao đến lúc Sử kí được lưu hành thì lại không thấy có?.

Về sau, Tuân Tử quả nhiên lập ra một học thuyết riêng, mới mẻ, tự do, hoàn toàn không vướng víu gì đến những lối mòn tư tưởng đang thịnh hành của các triết giả lẫy lừng đời trước, thậm chí phủ nhận hết cả, không chừa một ai. Học thuyết ấy kể từ khi lưu hành ở đời làm giật mình hết thảy thiên hạ cho đến tận bây giờ. Ngược một trăm tám mươi độ với Mạnh Phu Tử, học thuyết của Thầy Tuân Tử xuất phát từ chỗ chủ trương con người ta sinh ra vốn gốc là ác ("ác - nhân chi bản"). Đó là cái nửa điều còn lại kia nghe được từ chính Mạnh Phu Tử. Sách Tuân Tử có hẳn một thiên luận về tính ác, theo đó thì tính thiện của con người (nếu có), chẳng qua là nhập từ ngoài vào, tuỳ lúc, tuỳ người mà "nhập" được nhiều hay ít, có kẻ chẳng "nhập" được tý nào. Chính cái tính ác kia mới là có sẵn trong gan ruột, từ trong gan ruột mà ra. Thầy còn nói chắc như đinh đóng cột: "Nhân chi tính ác, kì vi thiện giả, ngụy dã" (tính của con người ta vẫn là ác, sở dĩ làm ra thiện chẳng qua chỉ là giả (ngụy) đấy thôi). Lạy giời, nếu đúng như thế thì thật là xấu hổ, bẽ mặt cho cái gọi là "con người" trên thế gian này, xem ra cũng chẳng khác loài cầm thú là bao...

Tuy thế, học thuyết của Thầy Tuân Tử lại có tác dụng làm cho con người phải luôn luôn đề cao cảnh giác với cái tính ác tiềm tàng của chính mình và của đồng loại, cái ác từ đó đâm ra khó có cơ hội mà tác oai tác quái, thiên hạ lại có nhiều cơ may được yên ổn hơn. Giống như đám sói kia sở dĩ yên, không cắn lẫn nhau, không phải vì chúng yêu thương gì nhau, mà chính vì chúng biết tỏng nhau đều là giống ác, cho nên con nào con nấy phải luôn luôn để ý, dè chừng lẫn nhau vậy. Chứ giả sử chúng cũng ảo tưởng, tự ru ngủ mình là giống thiện thì có khi chúng lại cắn nhau suốt ngày. Ví như thế thì quả thực khó mà thuận tai, nhất là đối với các nhà đạo đức từ đầu đến chân. Vì vậy, từ những kẻ hủ nho, cho đến những hạng đạo đức giả đời sau đều ra sức đả phá, đều ghét cay ghét đắng Thầy, cho là Thầy cố tình bêu xấu cái giống người vừa đẹp đẽ, vừa cao quý này, cố tình đi ngược lại đạo lý của Khổng Mạnh... Có biết đâu rằng chính học thuyết ấy của Thầy mới làm cho đạo lý Khổng Mạnh thêm phần rực rỡ, trọn vẹn. Thậm chí nếu không có Thầy, không gặp được Thầy, thì ngay cả Đức Mạnh Tử kia cho đến lúc chết có khi cũng khó mà nhắm được mắt...

Thế nhưng tại sao Ngài (Mạnh Tử) biết vậy, mà suốt đời vẫn không tự mình nói ra điều ấy, như một cách hoàn thiện nốt cái đạo lý của mình, lại phải chờ gặp cho bằng được Tuân Tử? Đó là điều mà kẻ viết lại câu chuyện này không giải thích được. Có lẽ phải trông chờ vào các nhà chuyên làm cái công việc giáo dục, xưa nay chuyên đi dạy dỗ thiên hạ, thì mới có thể hiểu được thâm ý ấy của Thánh nhân mà thôi.

2005
Chú thích:

(*) Chữ thiện (善), phía trên gồm 9 nét trùm (ngụy trang) lên chữ khẩu (口) là miệng.

(**) Chữ ác (惡), phía trên là chữ á (亞), dưới là chữ tâm (心). "Á" có nghĩa là thứ hai (ví dụ "á hậu", "á thánh"…). Ngoài ra theo cách cấu tạo (hội thanh) của chữ Hán, chữ á nằm trong chữ ác có tác dụng chỉ cách đọc thành âm "ác" của chữ tâm.

(***) Chữ nhân (仁) gồm chữ nhân (亻)(người) và hai vạch song song.

Wednesday, July 11, 2007

Triệu phú trẻ Hàn Quốc bật mí chuyện kinh doanh

Là cao thủ đấu giá bất động sản, Kim Hyoung Ta (40 tuổi) - triệu phú từ hai bàn tay trắng hiện đã có biệt thự giá hơn 4 tỷ won (1 won tương đương 16 VND). Kim chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông, tất cả những gì anh có đều là tự học.

“Học là người dẫn đường vĩ đại của tôi”, Kim nói.

Kim kể, trước đây anh làm thợ tiện, rồi lái xe cho một nhà máy ở Buchon. Ban đầu anh chỉ học mót, học lỏm chiến lược bất động sản từ người khác. Ngày làm, còn ban đêm tôi ôm sách, đánh vật với luật bất động sản, luật dân sự. Sau đó, Kim bắt đầu đầu tư vào bất động sản nhờ mấy công đất ở quê mang tên người anh.

Năm 2001, qua đấu giá của tòa án, Kim mua được mảnh đất mặt tiền ở phường Noeun, thành phố Kwang Myung, tỉnh Kyong Ky, với giá 180 triệu won, trong khi giá giám định là 680 triệu won. Mảnh đất rất giá trị nhưng đang trong tranh chấp tố tụng nên không mấy người dự đấu giá, ai cũng phải cẩn thận. Mấy lần bán không được, giá đấu giá tụt xuống còn 173 triệu won. Dựa trên kiến thức về luật đã học, Kim phân tích kỹ hồ sơ này và tìm đến luật sư. Kim theo đấu thầu đến bảy lần, lần cuối trúng đấu thầu với giá 180 triệu won.

Lee Song Taek - triệu phú ở tuổi 28, đang làm luận án tiến sĩ: “Trước đây tôi học ngày đêm. Còn bây giờ ngày đi làm, đêm học ở học viện kinh tế. Hễ rảnh rỗi là tôi chúi đầu vào sách”.

Sau khi nộp tiền thầu, tiền thuế xong Kim lời 2 tỷ 800 triệu won, một khoản tiền lớn bằng 14 lần giá trúng đấu giá. Không phải ngẫu nhiên mà Kim thu lợi lớn như thế. Cũng không phải gặp vận may tiền đến. Chính tri thức và linh cảm về bất động sản, về luật pháp từng dày công học tập lâu nay đã mở rộng tầm nhìn kiếm tiền cho Kim. Trong thư viện tư của Kim, sách, tài liệu về bất động sản, về luật dân sự chất kín tường lên tận trần nhà.

Lee Keun Sung (36 tuổi) khởi nghiệp từ tay trắng, nay có tài sản khoảng 2 tỷ won nhờ đầu tư chứng khoán vào Trung Quốc mấy năm gần đây. Hằng năm, Kim tìm đọc ngấu nghiến các báo cáo liên quan tới xí nghiệp Trung Quốc, các công ty chứng khoán nước ngoài và nhiều tài liệu khác mua từ hiệu sách của Mỹ, Nhật. Đồng thời Kim nghiên cứu ngành nghề nào ở Trung Quốc có lợi tức cao và dòng chảy của mạch tiền ra sao.

Còn Park Sang Hyun (30 tuổi), vốn xuất thân từ nhân viên công ty kiểm toán, nay có cửa hàng quần áo với doanh số bán ra mỗi năm trên 5 tỷ won. “Tôi luôn thu thập tất cả tài liệu về các loại vải và thời trang. Chuyên môn của tôi không phải là thời trang nên tôi phải học bằng 10-20 lần người khác”, Park nói.

Tự học là chính

Triệu phú Seo Kyong Sik (39 tuổi) nhấn mạnh: “Dù là đầu tư hay kinh doanh thì phải tìm phương pháp đạt được kết quả tốt nhất. Phải tìm cho được bậc thầy đã từng thu được kết quả tốt nhất. Phải thu được những gì có thể thu được từ bậc thầy này”. Và người thầy là những tấm gương thành công đi trước, rồi biết áp dụng vào hoàn cảnh của mình.

Kim Chol Kyu (36 tuổi), đang điều hành một sân golf lớn, nói rằng: “Người đánh golf xa 180 yard nếu có thầy có thể đánh xa tới 220 yard. Nhưng nếu muốn đánh xa hơn 250 yard thì phải học lại từ đầu cách cầm cần golf”.

Nhưng trước khi đứng trong hàng ngũ triệu phú, những người bình thường này không có nhiều bạn là triệu phú. Vậy họ học bằng cách nào? Kim Chol Kyu nói: “Chính là sách. Nhưng nội dung và hình thức sách không phải là điều quan trọng nhất. Mà quan trọng là đọc được những bí quyết, suy nghĩ của độc giả ẩn trong chữ. Vì đó là cô đọng từ mồ hôi và nhiệt tình của người viết. Nếu tìm được tri thức trong điều đã biết, trí tuệ trong cái không nhìn thấy thì người đó có tư cách thành triệu phú”.

Các cuốn sách mà các triệu phú trẻ hay đọc: “Từ điển bách khoa”, “Sử ký Tư Mã Thiên”, “Lịch sử diệt vong của đế quốc La Mã”, “Trường ca Ilias và Odysseia”… Vì sao lại thích sách lịch sử? Triệu phú Lee Sung Je (38 tuổi) - nhà đầu tư cổ phiếu thành công - giải thích: “Người thắng của lịch sử phải là người dám lên đường đi xa. Đầu tư cũng giống như cuộc trường chinh vậy. Có lẽ vì thế nên các triệu phú trẻ trên đường đầu tư có ấn tượng sâu và ưa thích những cuốn sách như thế”.

(Theo Người Lao Động)

Kinh doanh dịch vụ dành cho người... lười

Là chuyên viên cao cấp trong ngành tài chính - ngân hàng, vợ chồng Tuấn Anh rẽ ngang, đi học MBA ở Mỹ, rồi trở về mở công ty chuyên sửa chữa nhà cửa.
Gia đình Tuấn Anh ngày tốt nghiệp thạc sĩ tại Mỹ. Ảnh: SGTT
Gia đình Tuấn Anh ngày tốt nghiệp thạc sĩ tại Mỹ. Ảnh: SGTT.

Nhớ ngày đầu về nước, bao nhiêu là kỳ vọng của mọi người đặt lên vai. Tuấn Anh nhớ lại: “Ở Mỹ, nhìn đâu cũng thấy cơ hội. Về Việt Nam, thấy càng nhiều. Quyết định thử, có rất nhiều ý tưởng, sau cùng, bắt tay với chuyện… lười của mình: Mở một công ty phục vụ cho những người lười”.

Ba năm xa nhà đi học, anh trở về và thấy nhà cửa xuống cấp trầm trọng, đụng đâu cũng thấy hỏng. “Mình thì lười, mà gọi thợ thì chắc cũng phải một chục nhóm mới sửa hết việc, sửa linh tinh người ta không thèm. Thế là suy nghĩ, giá như có một công ty có thể xử lý mọi hỏng hóc trong gia đình từ nhỏ tới lớn thì chắc là rất tuyệt vời".

Thế là mở một công ty, làm công việc chăm sóc nhà cửa: Nhất Việt. Đó là một giai đoạn khó khăn chồng khó khăn của Tuấn Anh. Ít vốn, thiếu nhân lực, không rành thị trường, lại phải đối diện hàng loạt vấn đề, đặc biệt là khả năng giao tiếp của những người thợ “tay nghề thì không chê vào đâu được nhưng tác phong thì không chấp nhận chỗ nào được”.

Thêm vào đó là áp lực từ chuyện mọi người thắc mắc: “Học ở Mỹ về tự dưng lại đi sửa nhà, trong khi bao nhiêu là ngân hàng nước ngoài trải thảm đỏ về làm việc…”.

Chẳng biết phải giải thích thế nào, Tuấn Anh chỉ còn cách tự nhủ là phải trả lời mọi người bằng kết quả công việc của mình. Thủa đầu, hai vợ chồng phân công nhau, vợ đi làm cho ngân hàng nước ngoài, kiếm tiền lo cho gia đình, còn chồng thì tự vật lộn với chọn lựa riêng của cả hai.

Chuyện đời thường có những ngã rẽ nhất định, quan trọng là ta có dám can đảm rẽ ngang hay không. Tuấn Anh nghĩ thế, nên khi đối diện với khả năng mở ra một nhánh công việc khác liên quan đến sơn sàn công nghiệp, anh gật đầu và quyết tâm thử nghiệm lần nữa.

Nhiều người nghĩ, là mớ kiến thức trong ngành ngân hàng sẽ chẳng giúp ích gì cho công việc mới của Nhất Việt, nhưng không phải vậy. Ngành ngân hàng có hai đặc điểm: khách hàng là dài hạn và ngân hàng biết mọi nhu cầu của khách; chuyện thứ hai là hoạt động của ngân hàng luôn phải tuân thủ những quy trình nghiêm mật.

Hai nguyên tắc đó được áp dụng triệt để trong hoạt động của công ty. Gặp khách hàng nào thì mặc nhiên xem đó là khách hàng trung thành của mình, cố gắng nắm bắt mọi nhu cầu, thói quen của họ để còn làm việc dài lâu; mọi chuyện đều phải theo quy trình, có khảo sát, thực hiện, giám sát và hậu kiểm. Thậm chí, sơn ở đâu thì cũng phải chừa lại một ít sơn làm mẫu để đối chiếu nếu có phát sinh sự cố.

Lối đi ở dưới chân mình. Bởi thế, vợ chồng nhà Nhất Việt tin rằng, ở đâu cũng có cơ hội cho những người muốn bắt đầu. 7 năm trôi qua, đủ dài để Nguyễn Tuấn Anh có thể thở ra nhẹ nhõm rằng mình đã đúng.

Hiện nay, có thể họ vất vả hơn những ngày còn làm “sếp” ở những tập đoàn nước ngoài. Nhưng, điều hạnh phúc lớn nhất, là họ đang đi trên con đường của chính mình…

(Theo Sài Gòn Tiếp Thị)

Monday, July 9, 2007

Sunday, July 8, 2007

What if I lease a car?


If you lease a car, you still need to buy your own auto insurance policy. The auto dealer or bank that is financing the car will require you to buy collision and comprehensive coverage. You'll need to buy these coverages in addition to the others that may be mandatory in your state, such as auto liability insurance.

  • Collision covers the damage to the car from an accident with another automobile or object.

  • Comprehensive covers a loss that is caused by something other than a collision with another car or object, such as a fire or theft or collision with a deer.
The leasing company may also require "gap" insurance. This refers to the fact that if you have an accident and your leased car is damaged beyond repair or "totaled," there's likely to be a difference between the amount that you still owe the auto dealer and the check you'll get from your insurance company. That's because the insurance company's check is based on the car's actual cash value which takes into account depreciation. The difference between the two amounts is known as the "gap."

On a leased car, the cost of gap insurance is generally rolled into the lease payments. You don't actually buy a gap policy. Generally, the auto dealer buys a master policy from an insurance company to cover all the cars it leases and charges you for a "gap waiver." This means that if your leased car is totaled, you won't have to pay the dealer the gap amount. Check with the auto dealer when leasing your car.

If you have an auto loan rather than a lease, you may want to buy gap insurance to protect yourself from having to come up with the gap amount if your car is totaled before you've finished paying for it. Ask your insurance agent about gap insurance or search the Internet. Gap insurance may not be available in some states.
© Insurance Information Institute, Inc. - ALL RIGHTS RESERVED -
To request use of our content, email content@iii.org

What is covered by a basic auto policy?


Your auto policy may include six coverages. Each coverage is priced separately.
1. Bodily Injury Liability

This coverage applies to injuries that you, the designated driver or policyholder, cause to someone else. You and family members listed on the policy are also covered when driving someone else’s car with their permission.

It’s very important to have enough liability insurance, because if you are involved in a serious accident, you may be sued for a large sum of money. Definitely consider buying more than the state-required minimum to protect assets such as your home and savings.
2. Medical Payments or Personal Injury Protection (PIP)

This coverage pays for the treatment of injuries to the driver and passengers of the policyholder's car. At its broadest, PIP can cover medical payments, lost wages and the cost of replacing services normally performed by someone injured in an auto accident. It may also cover funeral costs.
3. Property Damage Liability

This coverage pays for damage you (or someone driving the car with your permission) may cause to someone else's property. Usually, this means damage to someone else’s car, but it also includes damage to lamp posts, telephone poles, fences, buildings or other structures your car hit.
4. Collision

This coverage pays for damage to your car resulting from a collision with another car, object or as a result of flipping over. It also covers damage caused by potholes. Collision coverage is generally sold with a deductible of $250 to $1,000—the higher your deductible, the lower your premium. Even if you are at fault for the accident, your collision coverage will reimburse you for the costs of repairing your car, minus the deductible. If you're not at fault, your insurance company may try to recover the amount they paid you from the other driver’s insurance company. If they are successful, you'll also be reimbursed for the deductible.
5. Comprehensive

This coverage reimburses you for loss due to theft or damage caused by something other than a collision with another car or object, such as fire, falling objects, missiles, explosion, earthquake, windstorm, hail, flood, vandalism, riot, or contact with animals such as birds or deer.

Comprehensive insurance is usually sold with a $100 to $300 deductible, though you may want to opt for a higher deductible as a way of lowering your premium.

Comprehensive insurance will also reimburse you if your windshield is cracked or shattered. Some companies offer glass coverage with or without a deductible.

States do not require that you purchase collision or comprehensive coverage, but if you have a car loan, your lender may insist you carry it until your loan is paid off.
6. Uninsured and Underinsured Motorist Coverage

This coverage will reimburse you, a member of your family, or a designated driver if one of you is hit by an uninsured or hit-and-run driver.

Underinsured motorist coverage comes into play when an at-fault driver has insufficient insurance to pay for your total loss. This coverage will also protect you if you are hit as a pedestrian.
© Insurance Information Institute, Inc. - ALL RIGHTS RESERVED -
To request use of our content, email content@iii.org

Saturday, July 7, 2007

Bush xóa án tù cho cựu quan chức Nhà Trắng


Lewis Libby. Ảnh: AP.
Lewis Libby. Ảnh: AP.

Tổng thống Bush bỏ án tù 2 năm rưỡi cho Lewis “Scooter” Libby - cựu chánh văn phòng của Phó tổng thống Dick Cheney - và không loại trừ khả năng sẽ ân xá hoàn toàn cho nhân vật này.
> Quan chức Nhà Trắng lãnh án tù

“Tôi không loại trừ khả năng nào”, Bush bình luận hôm qua khi được hỏi liệu ông có ân xá, tức là xóa bỏ hoàn toàn hồ sơ phạm tội, cho Libby trước khi rời nhiệm sở năm 2009 hay không.

Trước đó, hôm thứ hai, ông tuyên bố giảm án cho người từng là cánh tay phải của Phó tổng thống Dick Cheney, năm tiếng đồng hồ sau khi tòa án ra phán quyết rằng Libby không thể trì hoãn việc thi hành án của mình.

Lý do mà Bush đưa ra là mức án đó quá nặng. Tuy nhiên, tổng thống vẫn giữ nguyên 2 năm thử thách và 250.000 USD tiền phạt kèm theo, cho rằng dù sao ông Libby cũng phải chịu một chút trách nhiệm.

Libby lãnh án tù tội cản trở việc điều tra, vì vai trò của ông trong vụ bê bối danh tính CIA Valerie Plame bị tiết lộ. Chồng bà Plame - một cựu đại sứ Mỹ ở Gabon - từng phê phán lý do tiến hành chiến tranh Iraq của chính quyền Bush. Trong tuyên bố lần đầu tiên trước công chúng về vấn đền này hôm thứ ba, Bush nhận xét: “Tôi cho rằng phán quyết của bồi thầm đoàn và một phần mức trừng phạt mà thẩm phán cho là phù hợp cần được giữ nguyên. Nhưng tôi cảm thấy mức án 30 tháng là quá nặng. Tôi đã đưa ra một đánh giá, một đánh giá đã cân nhắc kỹ. Và tôi giữ nguyên quan điểm của mình”.

Bush bị công kích từ cả hai phe cánh hữu và cánh tả. Trang xã luận của tờ báo mang tư tưởng bảo thủ Wall Street Journal nhận xét việc Bush chưa ân xá hoàn toàn cho Libby cho thấy “sự thiếu can đảm”. Trái lại, thượng nghị sĩ Chuck Schumer thuộc đảng Dân chủ thì lại lên án viễn cảnh Bush sẽ ân xá hoàn toàn cho Libby: “Khẩu hiệu của chính quyền này có vẻ là: Khi bạn ở trong một cái hố ngập đến cổ, hãy cứ đào tiếp”.

Một số luật sư nhận xét việc Bush cho đây là một mức án nặng cho thấy chính phủ không nắm vững về cách tuyên án ngày nay của tòa án liên bang. Theo họ, những người lần đầu phạm tội như Libby vẫn nhận những mức án dài hằng ngày.

“Đây là một án tù rất thông thường, không có gì là gây sốc”, cựu công tố viên liên bang Scott L.Fredericksen nhận xét.

Trong hai năm qua, cứ 4 người bị kết án vì tội cản trở công lý, thì có 3 người phải đi tù, trong tổng số 283 trường hợp. Mức án tù trung bình là hơn 5 năm.

M.C. (theo AP)

Con trai Al Gore bị bắt vì mang ma túy


Al Gore III. Ảnh: AP.
Al Gore III. Ảnh: AP.

Cảnh sát Mỹ bắt Al Gore III - cậu con út của cựu phó tổng thống Al Gore - hôm qua, vì nghi ngờ anh tàng trữ marijuana và một số loại thuốc cấm.

Cảnh sát ra lệnh cho Al Gore III dừng xe vì phóng quá tốc độ cho phép khi đang ở cách Los Angeles khoảng 54 km về phía nam sáng qua. Viên cảnh sát ngửi thấy mùi cần sa và kiểm tra chiếc xe. Ông tìm thấy một lượng nhỏ marijuana và những loại thuốc như Valium, Xanax, Vicodin, Adderall và Soma (vốn chỉ được sử dụng khi bác sĩ kê đơn). Gore không trình được đơn thuốc.

Gore bị bắt và phải nộp 20.000 USD tiền bảo lãnh. Anh ta được tự do chiều qua và sẽ nhận được giấy báo hầu tòa trong vòng 30 ngày.

Là con út và con trai duy nhất của cựu phó tổng thống Mỹ, Gore, 24 tuổi, đã có vài lần chạm trán với luật pháp. Anh bị bắt năm 2003 vì tàng trữ marijuana và năm 2002 vì lái xe khi say rượu. Hiện Gore sống ở Los Angeles và làm việc tại GOOD - một tạp chí về từ thiện nhắm vào giới trẻ.

M.C. (theo Reuters)